Sáng hôm đó, Lâm Nhã Thanh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Dự án đã đi được gần đến giai đoạn hoàn thiện, nhưng một báo cáo quan trọng từ đối tác bên ngoài đã bị lỗi dữ liệu, đẩy cô vào tình huống phải xử lý gấp.
Khi Nhã Thanh vừa bước vào phòng họp, Trình Dịch Vân đã đứng đó, chỉnh lại vest, ánh mắt sắc bén nhưng mang một vẻ gì đó gần gũi khiến cô vừa khó chịu vừa khó lòng rời mắt.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm, nhưng có một chút tinh nghịch khiến cô đỏ mặt.
“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở nụ cười, tim đập nhanh.
Hôm nay, ngoài việc rà soát tiến độ dự án, họ còn phải chỉnh sửa dữ liệu từ đối tác, buộc phải hợp tác chặt chẽ và nhanh chóng. Đây là cơ hội để cả hai phối hợp, và đồng thời cũng là lúc cảm xúc giữa họ lộ ra rõ rệt hơn.
Ngay khi bắt đầu làm việc, Nhã Thanh phát hiện dữ liệu của đối tác không đồng bộ, gây khó khăn trong việc tổng hợp báo cáo. Cô quay sang Trình Dịch Vân:
“Anh… chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng hơn mọi khi: “Bình tĩnh. Chúng ta làm từng bước, tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Cả hai bắt tay vào rà soát dữ liệu, mỗi hành động đều phải nhanh nhẹn nhưng chuẩn xác. Trong lúc thao tác, ánh mắt họ liên tục chạm nhau, tạo ra những khoảnh khắc vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Nhã Thanh nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường, nhưng cô cố gắng tập trung vào công việc.
Trong lúc chỉnh sửa dữ liệu, Nhã Thanh vô tình đánh rơi bút. Anh nhanh chóng nhặt lên, ánh mắt chạm vào cô, và cả hai cùng cười khẽ, tạo ra khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn bối rối.
“Cô luôn bất cẩn thế này sao?” anh trêu, giọng trầm nhưng ánh mắt dịu dàng.
“Anh thì lúc nào cũng can thiệp quá mức,” cô đáp, vừa bực vừa thấy tim mình loạn nhịp.
Buổi trưa, không khí phòng họp trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhã Thanh và Trình Dịch Vân cùng ăn nhẹ, bàn về cách xử lý các dữ liệu còn thiếu. Cả hai dần trò chuyện nhiều hơn, những câu nói đùa nhẹ nhàng khiến bầu không khí căng thẳng ban sáng tan biến.
“Anh hôm nay có vẻ hiền hơn mọi khi,” cô cười khẽ, ánh mắt lấp lánh.
Anh liếc cô, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt dịu dàng: “Chỉ khi cô không làm tôi bực.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống gắp đồ ăn, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, dù xung đột vẫn tồn tại, nhưng những khoảnh khắc gần gũi, quan tâm nhỏ nhặt của anh lại khiến cô rung động mạnh mẽ.
Buổi chiều, thử thách từ dữ liệu đối tác trở nên căng thẳng hơn. Một tệp quan trọng bị lỗi nghiêm trọng, và họ phải chỉnh sửa ngay trước giờ trình bày cho giám đốc.
“Anh… chúng ta phải xử lý sao đây?” Nhã Thanh hỏi, giọng hơi hoảng.
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quyết tâm: “Bình tĩnh. Chúng ta làm từng bước. Tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Quá trình chỉnh sửa dữ liệu khiến họ phải cúi sát màn hình, đôi vai chạm nhẹ nhau. Những khoảnh khắc gần gũi này vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Nhã Thanh nhận ra rằng, cảm giác khi ở gần anh vừa hồi hộp vừa ấm áp, khiến cô khó thở.
Trong lúc thao tác, anh nhẹ nhàng chỉnh sửa một số lỗi cô chưa phát hiện. Giọng anh trầm nhưng ấm: “Cô chú ý chút, đừng bỏ sót.”
“Cảm ơn… Anh cũng nên tập trung,” cô đáp, vừa bực vừa thấy tim đập nhanh.
Sau khi dữ liệu được chỉnh sửa xong, cả hai cùng nhau chuẩn bị báo cáo trình giám đốc. Trình bày trôi chảy, giám đốc tỏ ra hài lòng. Nhã Thanh thở phào, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa.
Sau buổi họp, Trình Dịch Vân quay sang cô, ánh mắt ấm áp:
“Hôm nay cô làm tốt. Nếu không có cô, tôi khó xử lý xong.”
“Anh cũng không tệ,” cô đáp, hơi ngượng.
Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc dài, bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Nhã Thanh nhận ra rằng, những xung đột nhỏ hay thử thách bất ngờ chỉ khiến họ hiểu nhau hơn, và cảm xúc giữa họ đang dần rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cuối ngày, khi Nhã Thanh chuẩn bị rời văn phòng, cô nhận được email từ Trình Dịch Vân:
“Ngày hôm nay chứng tỏ chúng ta phối hợp rất tốt. Nếu gặp khó khăn, đừng ngại dựa vào tôi. Nhưng lần sau, đừng làm tôi phải lo lắng quá nhiều nhé. – Trình Dịch Vân”
Cô bật cười, vừa thấy bực vừa thấy tim đập nhanh. Thử thách hôm nay không chỉ giúp họ phối hợp nhịp nhàng hơn, mà còn khiến tình cảm giữa họ bắt đầu bộc lộ rõ rệt, xen lẫn căng thẳng và ngọt ngào.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng cả hành lang dài. Nhã Thanh bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn thử thách hơn… nhưng cũng đáng mong đợi hơn bao giờ hết.”