Ngày hôm sau, biệt thự Lâm trở nên khác lạ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên sàn nhà sáng bóng, nhưng không khí bên trong lại nặng nề đến mức dường như ai cũng cảm nhận được. Duy vừa thức dậy, bước xuống phòng khách, thì thấy Minh đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài sân vườn.
“Dậy rồi à?” Minh hỏi, giọng khẽ nhưng sắc bén như lưỡi dao.
Duy chỉ gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. Trong lòng cậu, một cảm giác vừa căng thẳng vừa phấn khích: cuộc gặp mặt hôm nay sẽ quyết định bước đầu tiên trong hành trình trở về của cậu.
Minh không mất thời gian làm quen. Anh mở một tập hồ sơ dày, đặt lên bàn. “Gia tộc không chỉ là tiền bạc hay quyền lực. Đó là những quyết định, trách nhiệm, và… sự trung thực. Nếu cậu muốn tồn tại ở đây, hãy chứng minh mình xứng đáng.”
Duy nhíu mày. “Anh muốn em chứng minh gì?”
Minh cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy là sự thách thức. “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng những thử thách nhỏ… quản lý công việc của gia tộc, tìm ra kẽ hở trong các dự án kinh doanh. Ai làm tốt hơn, sẽ có lợi thế trong gia tộc.”
Nghe đến đó, Duy không hề nao núng. Năm tháng sống tự lập đã rèn luyện cậu trở thành một người nhanh nhẹn, thông minh và kiên cường. “Được. Anh muốn thử thách, em sẽ đáp ứng. Nhưng hãy nhớ, em không phải kẻ dễ bị khuất phục.”
Cuộc đấu trí bắt đầu. Hai anh em chia nhau kiểm tra các dự án đang triển khai: từ bất động sản, tài chính, đến các hợp đồng thương mại. Duy nhanh chóng nhận ra nhiều sơ hở mà đội ngũ nhân viên dày dạn kinh nghiệm của gia tộc bỏ qua. Minh cũng không chịu kém, anh tận dụng kinh nghiệm, mưu lược và hiểu biết về nội bộ để tìm ra điểm yếu của Duy.
Suốt buổi chiều, căng thẳng giữa hai người không giảm. Mỗi câu nói, mỗi quyết định đều như một ván cờ, vừa thử trí, vừa thử lòng tin. Những người phục vụ và nhân viên xung quanh lặng im quan sát, nhận ra rằng hai anh em này không chỉ là huyết thống, mà còn là đối thủ tiềm năng trong cuộc chiến thừa kế.
Giữa lúc đó, Duy phát hiện một số giấy tờ cho thấy một dự án quan trọng đang có dấu hiệu thất thoát. Cậu nhanh chóng lập kế hoạch để kiểm tra và đưa ra giải pháp, thể hiện khả năng nhạy bén và tinh thần trách nhiệm. Minh quan sát, ánh mắt vừa thán phục vừa nghi ngờ.
“Không tệ,” Minh thừa nhận, giọng khẽ nhưng đầy ý nghĩa. “Có vẻ cậu không chỉ là đứa trẻ thất lạc yếu đuối mà bố mẹ đã nuôi dạy…”
Duy đáp, giọng điềm tĩnh: “Cũng như anh, em đã học được cách đứng vững.”
Khoảng cách giữa họ vẫn còn, nhưng lần đầu tiên, cả hai nhìn thấy khả năng và sức mạnh của nhau. Không chỉ là anh em, mà còn là đối thủ, nhưng chính điều đó lại khơi dậy một thứ cảm xúc phức tạp – vừa căng thẳng, vừa tò mò, vừa ngầm thừa nhận mối liên kết huyết thống.
Buổi tối, bà nội gọi cả hai vào phòng. Bà nhìn hai đứa cháu, đôi mắt rưng rưng nhưng kiên định: “Các con, hôm nay là bước đầu tiên. Nhưng gia tộc không chỉ cần sức mạnh hay trí tuệ, mà còn cần tình cảm và lòng tin. Nếu các con không học cách đứng cùng nhau, âm mưu ngoài kia sẽ xé tan tất cả.”
Những lời bà nội vang lên như nhắc nhở rằng cuộc đấu trí hôm nay chỉ là khởi đầu, và cả hai anh em sẽ còn phải đối mặt với những âm mưu phức tạp hơn, những thử thách quyền lực và cả những xung đột tình cảm chưa từng trải qua.
Duy về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra sân vườn, ánh mắt quyết tâm. Cậu biết rằng, từ bây giờ, mọi bước đi của mình đều sẽ được tính toán, không chỉ vì bản thân, mà còn vì gia tộc và cả mối quan hệ phức tạp với anh trai.
Trong lòng Duy, vừa là quyết tâm, vừa là dự cảm: đấu tranh, hàn gắn và tình yêu – tất cả sẽ đan xen trên con đường trở về này.