gia tộc và lời nguyền

Chương 12: Dấu vết di vật thứ hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong ngôi nhà cổ, không khí yên tĩnh nhưng căng thẳng. Linh An đứng trước một tủ gỗ cũ, nơi Hàn Dương nói rằng có thể cất giấu di vật thứ hai – một vật quan trọng giúp hé lộ manh mối về lời nguyền gia tộc. Ánh nắng len qua cửa sổ, chiếu lên những vệt bụi trên mặt tủ, tạo ra những hình thù kỳ lạ như nhắc nhở cô về sự bí ẩn sắp được khám phá.

“Di vật này không chỉ quan trọng vì nó chứa thông tin,” Hàn Dương nói, đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng. “Nó còn liên quan trực tiếp đến linh hồn sẽ giúp cô tìm ra phần quan trọng của lời nguyền. Nhưng lần này, linh hồn sẽ không dễ dàng hợp tác.”

Linh An gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Cô mở tủ cẩn thận, thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ khắc ký tự cổ, khác hẳn chiếc hộp trước đó. Khi vừa chạm tay vào, một luồng khí lạnh lan tỏa khắp phòng. Cô cảm giác một linh hồn hiện diện, nhưng không nhìn thấy rõ hình dáng.

“Ai… ai đó?” – cô thì thầm, tay vẫn nắm chặt vòng bạc.

Một giọng nói trầm vang lên, dịu dàng nhưng đầy ám ảnh:

“Người thừa kế… cuối cùng cũng tìm tới. Ta đã chờ từ lâu…”

Linh An cảm nhận luồng năng lượng phức tạp: vừa thương cảm, vừa đầy bí ẩn. Đây không phải linh hồn dữ tợn như lần trước, nhưng rõ ràng mang thông tin quan trọng.

“Ta là ai?” – Linh An hỏi, tập trung năng lực để kết nối.

“Ta là người thừa kế thứ hai, người đã từng thất bại trong việc hóa giải lời nguyền. Di vật ta để lại sẽ chỉ đường cho cô. Nhưng chỉ khi cô chịu hiểu quá khứ của ta, mới có thể sử dụng di vật đúng cách.”

Hàn Dương đứng bên, im lặng theo dõi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa khích lệ. Anh biết rằng đây là bước quan trọng: Linh An cần học cách đọc linh hồn, đồng cảm và phân tích thông tin, không chỉ dựa vào năng lực bẩm sinh.

Linh An mở hộp, bên trong là một chiếc dây chuyền bạc nhỏ và một cuốn nhật ký da cũ. Khi chạm vào, ký ức của linh hồn tràn vào tâm trí cô: những sai lầm, sự hối tiếc, và những quyết định dẫn tới thất bại trong nhiệm vụ hóa giải lời nguyền. Cô cảm nhận rõ ràng sức nặng của trách nhiệm, nhưng đồng thời cũng thấy ánh sáng hy vọng: đây chính là manh mối giúp cô tiến thêm một bước quan trọng.

“Tôi sẽ học từ sai lầm của ông, và sẽ không thất bại,” Linh An nói, giọng chắc nịch.

Linh hồn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn:

“Người thừa kế… ta tin cô có thể làm tốt hơn ta. Hãy mang di vật này đi, nó sẽ chỉ dẫn cô tới linh hồn tiếp theo và những sự thật về lời nguyền.”

Khi linh hồn dần mờ đi, ánh sáng từ chiếc dây chuyền bạc nhấp nháy nhẹ, như nhắc nhở cô về trọng trách nặng nề nhưng cũng là cơ hội để hóa giải lời nguyền.

Hàn Dương đặt tay lên vai Linh An, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng:

“Cô làm tốt. Lần này, cô đã học cách kết nối với linh hồn phức tạp, cảm nhận và hiểu thông điệp của họ. Sức mạnh thực sự của cô không chỉ là nhìn thấy linh hồn, mà còn là sự đồng cảm và kiên định.”

Linh An mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô nhìn Hàn Dương, nhận ra rằng không chỉ là đồng hành trong nhiệm vụ, anh còn là điểm tựa tinh thần vững chắc.

“Cảm ơn anh… đã ở bên tôi,” cô nói, giọng chân thành nhưng hơi ngại ngùng.

Hàn Dương gật, ánh mắt dịu dàng:

“Chúng ta là đồng hành. Mỗi bước đi phía trước, tôi sẽ luôn ở bên cô.”

Bên ngoài, ánh nắng chiếu lên những bức tranh cổ và các di vật, tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Linh An biết rằng, mỗi bước đi phía trước sẽ không chỉ đưa cô tiến gần hơn tới sự thật về lời nguyền, mà còn khiến mối quan hệ giữa cô và Hàn Dương ngày càng gắn bó hơn.

Với di vật thứ hai trong tay, Linh An cảm thấy hành trình hóa giải lời nguyền đã tiến thêm một bước quan trọng, nhưng cũng biết rằng những thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước, và cô sẽ không thể đi một mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×