Giai Điệu Lỗi

Chương 10: Khoảng Cách Của Sự Thấu Hiểu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi hòa nhạc từ thiện thành công, An Nhiên cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Âm nhạc đã trở lại, không phải là thứ để che giấu nỗi đau, mà là cách để cô đối diện và chữa lành. Cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng những giai điệu mới đã bắt đầu len lỏi vào tâm hồn cô, mang theo hy vọng về một khởi đầu mới. Minh Khang vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh, như một nốt nhạc nền trầm ấm, không đòi hỏi nhưng luôn hiện hữu.

Một buổi chiều cuối tuần, An Nhiên quyết định ghé thăm một phòng triển lãm nghệ thuật. Đây từng là nơi cô và Hoàng Minh có buổi hẹn hò đầu tiên. Cô muốn đối mặt với những ký ức, để chứng minh cho bản thân thấy rằng cô đã đủ mạnh mẽ.

Cô bước vào phòng triển lãm, hít thở mùi sơn dầu và giấy cũ quen thuộc. Các bức tranh trưng bày đều mang phong cách trừu tượng, đầy màu sắc và cảm xúc. An Nhiên đi dọc các gian phòng, lặng lẽ chiêm ngưỡng từng tác phẩm. Lòng cô không còn đau đớn như trước, mà chỉ còn sự hoài niệm nhẹ nhàng.

Khi đang đứng trước một bức tranh phong cảnh biển, An Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau.

"An Nhiên?"

Tim cô khẽ thắt lại. Cô quay người, và nhìn thấy Hoàng Minh đang đứng đó. Anh mặc bộ đồ giản dị, gương mặt có vẻ tiều tụy hơn trước, ánh mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi và phức tạp. Đứng cạnh anh là An Hạ, cô bé vẫn gầy gò, xanh xao, nhưng ánh mắt cô bé khi nhìn Hoàng Minh lại lấp lánh một sự phụ thuộc sâu sắc.

Một thoáng bối rối chạy qua gương mặt Hoàng Minh khi anh nhìn thấy An Nhiên. Có lẽ anh không ngờ sẽ gặp cô ở đây, đặc biệt là sau tất cả những gì đã xảy ra. An Hạ cũng khẽ giật mình, đôi mắt cô bé mở to nhìn An Nhiên, rồi rụt rè nép vào sau lưng Hoàng Minh.

An Nhiên hít một hơi sâu. Lần này, cô không còn cảm thấy sự giận dữ hay oán hận nữa. Thay vào đó là một sự bình thản đến lạ. Cô đã nhìn thấy họ ở quán cà phê, và giờ đây, cô đã thấu hiểu hơn về lý do lựa chọn của Hoàng Minh.

"Chào Hoàng Minh," An Nhiên nói, giọng cô điềm tĩnh. "Chào An Hạ."

Hoàng Minh ngập ngừng. "An Nhiên... em khỏe không?"

"Tôi ổn," An Nhiên đáp, giữ một khoảng cách nhất định. Cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh. "Còn anh? Và An Hạ?"

An Hạ vẫn cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn An Nhiên. Hoàng Minh khẽ siết lấy tay An Hạ, như một cử chỉ trấn an. "An Hạ vẫn vậy. Cô ấy... vẫn đang được theo dõi." Giọng anh ấy trầm xuống, lộ rõ sự lo lắng.

An Nhiên nhìn An Hạ. Cô bé yếu ớt đến mức không thể đối diện với chị mình. Ánh mắt An Nhiên lướt qua đôi bàn tay đang nắm chặt của họ. Trước đây, cảnh tượng này sẽ khiến cô tan nát. Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy một sự thương hại. Không phải sự thương hại dành cho một người yếu đuối, mà là sự thương hại dành cho một mối quan hệ được xây dựng trên nền tảng của sự trách nhiệm và nghĩa vụ, thay vì tình yêu thuần túy.

"Em ấy cần được chăm sóc tốt," An Nhiên nói, giọng cô không chút giận dữ. "Hy vọng em ấy sẽ tìm được tim phù hợp sớm."

Hoàng Minh ngạc nhiên nhìn An Nhiên. Anh không ngờ cô lại biết về bệnh tình của An Hạ sâu đến vậy, và cô lại có thể nói ra những lời như thế. "Em... em biết rồi sao?"

"Minh Khang đã nói cho tôi biết," An Nhiên đáp. "Và tôi cũng tự tìm hiểu thêm."

Một sự im lặng bao trùm giữa ba người. Đó là một sự im lặng nặng nề, nhưng không còn là sự im lặng của sự tức giận, mà là của sự thấu hiểu và tiếc nuối.

"An Nhiên... anh xin lỗi," Hoàng Minh nói, giọng anh khàn đặc. "Anh biết mình đã làm em đau khổ rất nhiều."

An Nhiên nhìn Hoàng Minh. Cô thấy trong mắt anh sự dằn vặt, sự hối hận. Cô biết, anh cũng đang phải chịu đựng theo cách của riêng mình. "Anh không cần xin lỗi tôi nữa, Hoàng Minh. Mọi chuyện đã qua rồi."

Cô quay sang nhìn An Hạ, người vẫn đang cúi đầu. "An Hạ, chị mong em sẽ sớm khỏe lại."

An Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé ngấn nước nhìn An Nhiên. "Chị An Nhiên... em..." Cô bé không thể nói thành lời, chỉ biết bật khóc.

An Nhiên không nói gì thêm. Cô biết, giữa họ, một khoảng cách đã được tạo ra, một khoảng cách không thể lấp đầy. Đó không phải là khoảng cách của sự thù hận, mà là khoảng cách của sự thấu hiểu. Họ đã đi trên những con đường khác nhau, và không thể quay lại được nữa.

"Tôi phải đi rồi," An Nhiên nói, khẽ gật đầu. Cô không đợi họ trả lời, quay người bước đi, bỏ lại Hoàng Minh và An Hạ đứng đó.

Cô bước ra khỏi phòng triển lãm, hít thở không khí trong lành. Lòng cô không còn quặn thắt, mà chỉ là một sự thanh thản lạ lùng. Cuộc gặp gỡ tình cờ này, thay vì làm cô đau đớn thêm, lại giúp cô khẳng định lại những gì mình đã chấp nhận. Cô đã tha thứ, không phải vì cô chấp nhận sự phản bội, mà vì cô hiểu được hoàn cảnh. Cô đã buông bỏ, để cho bản thân mình được giải thoát.

Khi đi trên đường, An Nhiên lấy điện thoại ra, mở một bản nhạc mới do mình sáng tác. Giai điệu đó không còn buồn bã, mà mang theo sự mạnh mẽ, sự kiên cường và cả một chút hy vọng. Cô biết, bản nhạc cuộc đời cô vẫn còn những nốt thăng, những giai điệu mới đang chờ đợi cô phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.