Sáng hôm sau, studio vang lên những nốt nhạc quen thuộc, nhưng không khí hôm nay nặng nề hơn mọi ngày. Minh Châu bước vào, tay cầm bản nhạc đã chỉnh sửa, tim đập nhanh. Cô biết rằng, sau những bước tiến trong các buổi tập trước, hôm nay sẽ là một buổi luyện tập quan trọng – không chỉ về kỹ thuật, mà còn về cảm xúc và sự phối hợp nhịp nhàng với Trần Khải Minh.
Trần Khải Minh đứng bên bàn điều khiển, ánh mắt sắc bén, như thể quét qua mọi chi tiết trong phòng. Khi thấy Minh Châu, anh gật đầu nhẹ: “Cô đã sẵn sàng chưa?” Giọng anh trầm, không hề nhượng bộ.
Minh Châu hít một hơi dài, gật đầu: “Em sẵn sàng ạ.”
Buổi luyện tập bắt đầu với không khí căng thẳng. Mỗi nốt nhạc, mỗi đoạn nhạc đều được Trần Khải Minh điều chỉnh tỉ mỉ. Minh Châu cố gắng hòa mình vào âm nhạc, nhưng áp lực từ sự nghiêm khắc của anh và những tin đồn gần đây vẫn còn đè nặng.
Khi đến đoạn cao trào của bài hát, Minh Châu muốn thêm một chút cảm xúc tự nhiên, một chút rung động của riêng mình. Nhưng ngay lập tức, Trần Khải Minh dừng lại, giọng lạnh lùng:
“Không được! Tôi đã nói rõ, cảm xúc phải đi cùng kỷ luật. Cô đang phá vỡ bản phối!”
Minh Châu cảm thấy bực bội, giọng run run: “Nhưng em cảm thấy như vậy bài hát sẽ sống động hơn! Anh không hiểu sao?”
Anh tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi hiểu cảm xúc của cô, nhưng sự tự do phải đi kèm kỷ luật. Nếu không, cô sẽ mất đi linh hồn bài hát.”
Không khí căng thẳng đến mức cả studio như ngừng thở. Minh Châu cảm thấy tim mình nhói lên, vừa bực bội vừa bất lực. Cô chưa từng đối diện với sự nghiêm khắc đến mức này, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng anh không chỉ muốn chỉnh nhạc, mà còn muốn bảo vệ cô, giúp cô trưởng thành.
Sau một lúc im lặng, Trần Khải Minh thở dài, giọng trầm: “Được rồi. Chúng ta sẽ thử theo cách cô muốn, nhưng chỉ một lần. Nếu không thành công, cô sẽ phải tuân theo bản phối gốc.”
Minh Châu gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên anh cho cô cơ hội thể hiện sự sáng tạo của bản thân. Cô đặt cây guitar xuống, nhắm mắt, để cảm xúc dẫn lối, và bắt đầu hát. Tiếng hát vang lên chân thành, mạnh mẽ, tràn đầy cảm xúc, hòa quyện với nhịp điệu bản phối.
Trần Khải Minh lặng yên nghe đến cuối bài, đôi mắt nhìn cô với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thán phục. “Cô làm tốt. Cảm xúc đó… đúng là thứ tôi muốn thấy.”
Minh Châu thở phào, cảm giác áp lực như tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng sự tin tưởng của anh là động lực lớn nhất, giúp cô vượt qua mọi áp lực và nghi ngờ.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu. Một trợ lý bước vào, giọng lo lắng: “Anh Khải Minh, có tin nhắn từ phía công ty quản lý. Một bài viết trên trang giải trí lớn đang lan truyền, nói rằng cô Minh Châu cố tình lợi dụng anh để nổi tiếng. Họ muốn anh xử lý ngay.”
Trần Khải Minh nhíu mày, giọng trầm: “Được rồi, cho tôi xem.” Anh đọc qua màn hình điện thoại, rồi nhìn Minh Châu, ánh mắt đầy quyết đoán: “Cô không cần quan tâm. Tôi sẽ xử lý chuyện này. Cô chỉ tập trung vào âm nhạc.”
Nhưng Minh Châu biết, tin đồn không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, mà còn có thể làm lung lay niềm tin của anh vào cô. Cô cảm thấy bối rối, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Em sẽ tập trung vào âm nhạc. Cảm ơn anh đã bảo vệ em.”
Buổi chiều, họ tiếp tục luyện tập. Lần này, không còn xung đột về kỹ thuật hay ngẫu hứng, mà là sự kết hợp nhịp nhàng giữa hai con người có cá tính khác nhau. Mỗi nốt nhạc vang lên, mỗi đoạn nhạc được lặp lại, cả hai dần hiểu nhau hơn. Minh Châu nhận ra rằng, sự nghiêm khắc của anh không phải để kìm hãm, mà là để cô phát triển hết khả năng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Khải Minh bất ngờ ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt trầm lắng: “Châu, cô biết không? Tôi chưa từng tin ai dễ dàng… nhưng cô khiến tôi muốn tin.”
Minh Châu hơi sững người, tim đập nhanh. Cô không ngờ rằng, anh sẽ nói ra điều này. Cô lặng im, cảm nhận sự chân thành trong giọng nói trầm lắng kia. Một phần trong cô cảm thấy ấm áp, một phần lại lo lắng – lo lắng rằng mối quan hệ giữa họ sẽ bị những tin đồn và áp lực công việc ảnh hưởng.
Anh tiếp tục, giọng trầm mà ấm: “Tôi biết có nhiều khó khăn phía trước. Tin đồn, áp lực, cả những thử thách trong âm nhạc. Nhưng nếu cô đồng ý, tôi muốn chúng ta cùng nhau vượt qua tất cả.”
Minh Châu cảm nhận tim mình như nhảy lên. Ánh mắt anh nhìn cô sâu sắc, không chỉ là sự nghiêm khắc hay quan sát, mà là một niềm tin, một lời mời gọi cô bước vào thế giới của anh – một thế giới vừa khắc nghiệt vừa đầy cảm xúc.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em… em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Khoảnh khắc ấy, không gian studio như tĩnh lặng hơn, chỉ còn tiếng nhạc và nhịp tim hai con người hòa quyện. Một bước ngoặt cảm xúc vừa mở ra, một mối quan hệ vừa chính thức bắt đầu – không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người đồng hành trong âm nhạc và trong cảm xúc.
Buổi tối, Minh Châu trở về phòng trọ, ngồi bên cửa sổ nhỏ, tay cầm cây guitar. Cô nhắm mắt, để âm nhạc dẫn lối, tiếng đàn vang lên hòa cùng cảm xúc của cô – niềm tin, hy vọng, và một chút rung động không thể giấu. Cô biết rằng, mỗi thử thách, mỗi xung đột đều là bước đệm để cô trưởng thành, và cũng là bước để tình cảm giữa cô và Trần Khải Minh dần nảy nở.
Dưới ánh đèn vàng rực rỡ, thành phố nhộn nhịp, Minh Châu mỉm cười. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng lần này, cô không đơn độc. Anh đang đứng bên cạnh, là nhạc sĩ, là đồng nghiệp, là người tin tưởng cô – và có lẽ, là người cô sẽ phải lòng.
Và trong căn phòng yên tĩnh ấy, tiếng nhạc vang lên, hòa cùng nhịp tim cô – mở ra một chương mới, nơi âm nhạc và tình cảm cùng nhau chảy, đan xen, tạo nên một hành trình đầy cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.