Biệt Lý cùng đứa nhỏ kia nhìn nhau, tài xế xụ mặt thiết chút nữa chửi ầm lên, trở lại chỗ ngồi.
Hình như đứa nhỏ kia hơi ngốc, có vẻ khác với một số quỷ thiếu hồn phách mà Biệt Lý từng gặp trước kia, nhìn cậu bé rất giống người.
Biệt Lý yên lặng nhìn cậu bé một lát, phát hiện đứa nhỏ này đang nhìn chằm chằm chị gái ngực to và Song Song, nhìn xong rất tự giác mở cửa xe đi vào trong, ngồi ngay ngắn bên cạnh Văn Khúc.
Tài xế ở bên trong hỏi: “Còn muốn đi hay không?”
Biệt Lý nhanh chóng đi vào, sau khi đóng cửa thì ngồi sát vào cửa xe, cố gắng chừa chỗ cho bé trai.
Tài xế phía trước liếc mắt nhìn cô như nhìn kẻ điên, Biệt Lý không kêu một tiếng.
Không nghĩ tới nhà mình thu hút quỷ thì thôi đi, bản thân đi trên đường cũng có thể nhặt được một nhóc quỷ.
Kiếm tiền cũng không phải kiếm như vậy.
Về đến nhà, khi xuống xe, bé trai cũng xuống theo, còn đứng bên cạnh Biệt Lý ngây ngốc hỏi: “Sao chị có thể thấy em?”
Văn Khúc lấy chìa khóa mở cửa, Biệt Lý chờ bên cạnh, hỏi lại: “Sao chị lại không thấy?”
Đứa nhỏ này khoảng sáu bảy tuổi, thoạt nhìn rất thuần thục, không biết đã làm quỷ bao lâu, nhưng cậu bé vẫn dùng đôi chân ngắn để đi đường, vừa đi vừa nói chuyện: “Trước kia em nằm mơ, người trong mơ đều không nhìn thấy em.”
Biệt Lý vừa nghe lời này, lập tức sửng sốt, nằm mơ gì?
Văn Khúc mở cửa, để người và quỷ tiến vào, đổi giày, nói: “Cậu bé không phải quỷ, là linh hồn rời khỏi cơ thể.”
Song Song cũng rất tò mò lượn một vòng quanh bé trai, còn rất thích thú làm mặt quỷ với cậu bé.
Một cái mặt quỷ đúng nghĩa, cô ấy dùng hai tay kéo hai má, thịt hai bên lập tức tách ra.
Biệt Lý lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Bé trai sợ tới mức kêu lên quang quác: “A! Chị là thứ gì vậy! Đây là giấc mơ của tôi, mau tránh ra, tránh ra, tránh ra!”
Còn chạy, chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, thoắt cái đã chạy tới cửa.
Biệt Lý nhanh chóng gọi cậu bé lại: “Đừng sợ, cô ấy đùa em thôi, em nói em đang nằm mơ sao?”
Đứa nhỏ này xoay người lại, nghĩ ngợi một lúc, cau mày đứng ở cửa, một tay chống cằm lẩm bẩm lầu bầu: “Thật kỳ lạ, tại sao người trong mơ lại hỏi mình loại vấn đề này?”
Biệt Lý nhịn cười, nhưng nếu đây là linh hồn rời khỏi cơ thể, ở bên ngoài thời gian dài rất không tốt, vì thế hỏi cậu bé: “Em tên là gì?”
Bé trai bị ngắt mạch suy nghĩ, lại lâm vào một vòng suy nghĩ mới, trước kia không phải như thế này, trong mơ chỉ có hai ba người có thể nhìn thấy cậu bé, đôi khi không có ai nói được.
Giấc mơ lần này thật kỳ quái nha.
Biệt Lý hỏi cậu bé: “Em tên gì?”
Bé trai ngẩng đầu nhìn cô, há miệng thở dốc, phát hiện mình cũng không nhớ nổi bản thân tên gì, vì thế hừ một tiếng, thầm nghĩ, chút nữa mình tìm được nhà là có thể tỉnh rồi.
Vẫn luôn như vậy.
Văn Khúc đi nấu cơm, chị gái ngực to nằm vắt chân trên sô pha, bưng chén nhỏ ăn ô mai, Song Song cũng ăn, từ khi không bị trở ngại bởi đầu lưỡi, sức ăn của Song Song tăng lên rõ rệt.
Bé trai nhìn mà thèm, cũng chạy tới, nhìn chị gái ngực to và Song Song một hồi lâu, sau đó yên lặng ngồi xuống đối diện.
Song Song rộng lượng chia cho cậu bé một viên.
“Em không biết em tên gì, vậy em còn nhớ nhà em ở đâu không?”
Bé trai phồng má, ngửa đầu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu, nói: “Trước kia em nằm mơ đều cách nhà rất gần… Đi tới đi lui là có thể trở về rồi.”
Cậu bé không biết nằm mơ khác với việc linh hồn rời khỏi cơ thể, còn vui vẻ nói: “Em nằm mơ rất chuẩn!”
Biệt Lý dở khóc dở cười, dùng khuỷu tay chọc chọc Văn Khúc, muốn hỏi anh xem chuyện này phải xử lý thế nào?
Văn Khúc mới từ phòng bếp đi ra, trên tay còn hơi ướt, thuận tay nắm lấy cánh tay Biệt Lý, còn sờ soạng một chút, nhưng đồng thời, anh nghiêm túc hỏi bé trai kia: “Em còn nhớ cái gì?”
Có lẽ bé trai coi đây là một giấc mơ đặc biệt, mạo hiểm kích thích lại náo nhiệt, không giống những giấc mơ trước kia, vì thế vô cùng hào hứng chia sẻ.
“Gần nhà em có rất nhiều dì xinh đẹp, mẹ em nói không được nói chuyện với bọn họ. Cháy rồi, có một dì đã chết, còn chưa có người phát hiện. Gió rất lớn rất to, em đi dạo một vòng, muốn về nhà, sau đó… Sau đó đi đến nơi khác, tiếp theo thì gặp mọi người.”
Cậu bé nói có chút mơ hồ, hiển nhiên chỉ nhớ rõ nơi khắc sâu trong trí nhớ của mình, tựa như nằm mơ, nhiều cảnh tượng khác nhau, nhưng không có logic, cũng không có điểm kết nối.
Tin tức mấu chốt cũng chỉ có gần nhà cậu bé có nhiều dì xinh đẹp, có một người đã chết, cháy.
Thông tin này quá ít, nhưng tổng hợp lại có lẽ còn có thể thử xem.
Biệt Lý tìm một chút tin tức về Nam Kinh trước, nhưng cũng không có tin tức nào về hỏa hoạn và người chết, có thể là mới xảy ra còn chưa kịp đưa tin, cũng có thể là bé trai này nhớ nhầm?
Văn Khúc đốt chút hương an thần, đưa bé trai vào trong phòng tối nhỏ, sau khi đi ra tỏ ý bảo Biệt Lý không có chuyện gì.
“Nhưng, em còn nhớ cô gái hôn mê vì bị dẫn dụ hồn phách kia không?”
Tất nhiên Biệt Lý nhớ rõ, kia xem như vị khách đầu tiên sau khi nhận việc, hồn phách rời khỏi thân thể quá lâu, nếu nghiêm trọng có thể sẽ không trở về được.
Văn Khúc đã giao hồn phách đại biểu chính nghĩa của mình cho Biệt Lý, nhưng hiện tại lại bắt đầu suy nghĩ đến những thứ này vì Biệt Lý.
Bé trai vẫn một lòng nghĩ mình đang nằm mơ, mặc dù giấc mơ này kỳ quái nhưng ô mai ăn ngon thật.
Tuy Biệt Lý lo lắng nhưng chuyện này thật sự nôn nóng cũng vô dụng, đứa nhỏ cũng chưa nói ra thông tin hữu ích gì, bây giờ cũng không tra được cậu bé muốn nói đến chỗ nào.
Nhưng may mắn cậu bé ở trong trận pháp bắt hồn cũng coi như thoải mái, không khóc không quấy, còn rất ngoan.
Chỉ là bị bài vị trên bàn dọa sợ không nhẹ.
Biệt Lý ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, vừa vặn là chủ nhật, cũng không cần đi làm, Biệt Lý bắt đầu sắp xếp tìm kiếm nơi có rất nhiều dì xinh đẹp ở gần nhà mà bé trai nói.
Bé trai cảm thấy giấc mơ này cũng quá dài, cậu bé muốn tỉnh rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc này đang buồn bực.
Biệt Lý hỏi cậu bé: “Em nói xem những dì xinh đẹp kia có đặc điểm gì?”
Bé trai chống cằm suy nghĩ: “Mặc rất ít, mẹ em nói không cho em nói chuyện với bọn họ.”
Biệt Lý yên lặng quay đầu.
Đây…
Nghe giống như là phố đèn đỏ?
Bé trai đứng dậy, lại nói: “Chờ em tỉnh lại, nhất định phải nhớ kỹ địa chỉ của mọi người, xong tới tìm mọi người, ô mai ăn rất ngon.”
Biệt Lý dở khóc dở cười, cậu bé vẫn cho rằng mình đang nằm mơ đây mà.
Nhưng cũng không biết giải thích chuyện này thế nào, chỉ có thể nói mình nằm mơ rất linh nghiệm.
Nam Kinh không nhỏ cũng không lớn, phố đèn đỏ tựa như mặt trái của một vật thể, có thể tìm thấy ở khắp nơi, quy mô khác biệt, phân bố cũng không giống nhau.
Nơi giống như bé trai nói, gần nhà có rất nhiều dì xinh đẹp mặc rất ít quần áo, loại này nghe có vẻ không phải quá cao cấp.
Biệt Lý thu dọn một chút, chuẩn bị đi trước xem có đúng không.
Dù sao Song Song không thích hợp đi đến loại địa phương này, Văn Khúc lại càng không thích hợp, Biệt Lý không cân nhắc đến chị gái ngực to, đợi mình tự đến xem trước, có tin tức gì thì nói sau.
Nhưng không nghĩ tới chị gái ngực to luôn lạnh lùng không biết tại sao lần này lại chủ động muốn đi theo.
Biệt Lý không biết nói cái gì cho phải, chần chờ nói: “Loại địa phương đó, cô đi không quá thích hợp… nhỉ?”
Chị gái ngực to nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ gì, chỉ nói: “Tôi không thích hợp, chỉ sợ cô lại càng không thích hợp.”
Biệt Lý chép chép miệng, cái này nói thế nào đây, nhờ phúc của các bạn thời trung học, cô đã từng đi đến phố đèn đỏ, cũng không biết bạn học kia của cô bây giờ thế nào?
Khi đối mặt với cùng một hoàn cảnh khó khăn mỗi người sẽ đưa ra những lựa chọn không giống nhau, cho nên Biệt Lý không kỳ thị những phụ nữ kiếm tiền ở phố đèn đỏ, không trộm không cướp, họ chỉ là bán thân thể của mình mà thôi.
Cho nên cô bỏ học, bạn học kia thì làm nghề tay trái.
Nhưng chị gái ngực to…
“… Được rồi.”
Biệt Lý nghĩ nghĩ, đây cũng không phải chuyện cô đồng ý hay từ chối.
Không nghĩ tới Văn Khúc cũng nói: “Anh cũng đi.”
Biệt Lý nhướn mày, hỏi: “Anh đi làm gì?”
Văn Khúc không đổi sắc mặt, nói: “Em hung dữ với anh.”
Biệt Lý: “…”
Biệt Lý hít sâu một hơi: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Văn Khúc đứng lên gật mạnh đầu, nói: “Bảo vệ các người.”
Biệt Lý còn chưa nói gì, chị gái ngực to đã nói: “Để anh ấy đi đi, đến loại địa phương đó mang theo anh ấy sẽ tốt hơn.”
Song Song vừa muốn bay theo, lại bị chị gái ngực to ra lệnh cưỡng chế cô ấy đợi trong phòng tối nhỏ không cho ra ngoài, dù sao Song Song cũng không giống cô ấy.
Tất nhiên phố đèn đỏ cách khu Lệ Thủy không gần, phải ra khỏi trung tâm thành phố, đi vào một hẻm nhỏ ở phố cổ.
Cũng may mấy năm gần đây việc phá dỡ không quá nghiêm trọng, người dân trong khu vực này đều là dân cư cũ, khu vực này không dễ phá bỏ, còn không bằng phát triển nơi khác, cho nên những con hẻm chật hẹp bẩn thỉu này vẫn còn đó.
Bảy giờ sáng, mặt trời vừa nhô lên không lâu, trong không khí còn mang theo chút ẩm ướt, đi vào ngõ nhỏ, rẽ qua khúc ngoặt, vào phố cổ, hơi ẩm kia giống như nhiễm mùi cống thoát nước, gay mũi.
Làm người ta rất khó chịu.
Rõ ràng là giờ cao điểm đi làm, người trên đường lại ít đến đáng thương, cửa sổ đóng chặt, đường phố cổ rất hẹp, chỉ đủ cho một chiếc xe bus đi qua, lề đường bên cạnh được lát gạch đỏ vào tới cửa, có ông cụ kéo xe đẩy nhỏ đang quét rác, sau khi thấy Biệt Lý cùng chị gái ngực to, lại nhìn lướt qua người Văn Khúc.
Lúc này Biệt Lý mới hiểu được tại sao chị gái ngực to nói dẫn theo Văn Khúc sẽ tốt hơn.
Dù sao là ban ngày, khách cũng không nhiều.
Người bán hàng đều đang ngủ, bọn họ là nghỉ ngày làm đêm, thường ngủ từ chín giờ sáng đến hai ba giờ chiều, thỉnh thoảng buổi sáng cũng sẽ có một hai khách ở gần như vậy, bốn năm giờ chiều dậy trang điểm, mặc váy ngắn rồi mang tất chân, đi giày cao gót vào đứng ở cửa, trong khi tản bộ sẽ nhìn ra đường, thỉnh thoảng lên tiếng mời gọi.
Có người đến thì đóng cửa lại bắt đầu việc buôn bán.
Bên trong cửa kính đều là rèm cửa màu hồng nhạt, trên cửa viết “Cắt tóc, mát-xa”.
Mấy người dạo qua một vòng quanh phố cổ này, khi đến đầu đường, bé trai bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, nói: “Chính là nơi đó, bên trong có một dì bị chết cháy.”
Biệt Lý lập tức dừng lại, nhìn theo hướng bé trai chỉ, đó là một ô cửa sổ ở lầu hai, cửa đã đóng, chiếc rèm đỏ bên trong được kéo kín mít.
Không khác gì những cửa sổ khác.
Bé trai nói: “Bị trói trên giường chết cháy.”
Cậu bé vừa nói vừa sợ hãi run rẩy, trên mặt cũng là biểu tình sắp khóc.
Biệt Lý nhanh chóng lừa cậu bé: “Không có việc gì, không có việc gì, đây đều là mơ.”
Bé trai rất buồn, vẻ mặt như đưa đám nói: “Không phải, giấc mơ của em rất chuẩn.”
Biệt Lý ngửa đầu nhìn cửa sổ kia, cầm lấy điện thoại.