Chương 172: Làm việc gì trái với lương tâm sao? Đến đầu cũng không dám ngẩng lên?
Translator: Nguyetmai
Đến khi Phong Lăng đi rồi, Quý Noãn mới liếc sang nhìn Tần Tư Đình: "Chẳng phải cô ấy cũng là người của mình hay sao? Sao anh lại bảo cô ấy đi ra ngoài?"
"Cô muốn có thêm người biết chuyện nhà họ Quý các cô sao?" Tần Tư Đình thờ ơ liếc cô rồi lấy ra một bản báo cáo phân tích thành phần thuốc còn dày hơn lần trước đưa cho cô.
Quý Noãn vừa định đưa tay ra cầm thì Tần Tư Đình khựng lại, thả báo cáo bên cạnh cô: "Bỏ đi, cô đừng dùng tay."
Quý Noãn cúi đầu đọc kết quả rồi lại ngước mắt nhìn anh: "Kết quả thế nào?"
"Không khác với phán đoán của cô. Xét về thuốc bồi bổ sức khỏe xách tay từ nước ngoài về thì kết quả kiểm tra riêng rẽ từng loại thuốc không nhận thấy có thành phần độc tính. Điều này cho thấy đối phương hành động rất kín kẽ thận trọng. Nhưng nếu uống mấy loại thuốc này cùng lúc thì giống như thuốc độc dần dần gây bệnh suy thận mãn tính." Ngữ điệu Tần Tư Đình lạnh nhạt.
Quý Noãn trầm tư trong chốc lát.
Cô đã sớm tiên đoán chuyện này, cho nên khi nghe được kết quả cũng không thấy bất ngờ.
"Loại thuốc này ba tôi mới dùng. Tôi nhìn thuốc trong ngăn kéo thì thấy thỉnh thoảng ba tôi mới nhớ ra rồi lấy uống. Vậy sức khỏe ba tôi bây giờ đã bị ảnh hưởng chưa?"
"Cái này còn phải xem bình thường ba cô uống liều lượng như thế nào đã. Loại thuốc này được điều chế để từ từ trở thành chất độc gây bệnh mãn tính nên rất khó bị phát giác. Nếu ba cô uống chưa lâu thì cùng lắm cũng chỉ làm giảm sức đề kháng đi một chút, triệu chứng là người nóng dễ bị ốm. Như vậy chỉ cần kê đơn uống thuốc, bồi bổ nghỉ ngơi nhiều một chút, giải được độc thì sẽ không sao. Nhưng nếu ông ấy đã dùng thời gian quá lâu thì dược tính cũng như nước ấm nung thịt ếch, vô hình chung ngấm vào máu, ngấm vào xương tủy, cuối cùng không cách nào cứu vãn được."
Quý Noãn nhìn anh chăm chú, nét mặt nghiêm nghị lạnh lẽo. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi, Bác sĩ Tần."
Tần Tư Đình mỉm cười rồi lại liếc mắt nhìn báo cáo phân tích đặt bên cạnh tay cô: "Cô phát hiện ra chuyện này bây giờ cũng là chuyện tốt. Có thể thấy rõ đối phương là một người tính toán cực kỳ tinh vi và thận trọng. Nếu cô muốn lật tẩy chuyện này thì phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu không ngược lại cô sẽ dễ dàng bị trúng bẫy của đối phương, tự đào hố chôn mình."
Quý Noãn gật đầu không đáp lại.
Tần Tư Đình cũng không can thiệp thêm, để cô ngồi bên cạnh chờ Phong Lăng lấy thuốc về.
Khoảng hai phút sau, Tần Tư Đình đang ngồi ở bàn làm việc, uống một hớp nước rồi đột nhiên hỏi: "Chồng trước của mẹ kế cô là con ma bệnh chết sớm của nhà họ Thịnh phải không?"
Quý Noãn cũng có điều tra qua chuyện của Thẩm Hách Như. Nhưng cô không ngờ Tần Tư Đình cũng biết chuyện này.
"Bác sĩ Tần muốn hỏi chuyện gì?"
Tần Tư Đình ngoái đầu liếc cô: "Thịnh Dịch Hàn là con trai bà ta. Cứ cho là nhiều năm trước hai mẹ con họ đoạn tuyệt với nhau vì quan hệ với nhà họ Quý, nhưng dù sao mẹ kế của cô cũng từng sống nhờ vào nhà họ Thịnh. Thật sự bà ta và đứa con trai này có hoàn toàn đoạn tuyệt hay không thì vẫn là ẩn số."
Quý Noãn nhìn anh ta: "Ý anh là, Thịnh Dịch Hàn có liên quan đến chuyện mang những thứ thuốc này về cho ba tôi sao?"
Tần Tư Đình khẽ cười: "Không có gì là không thể. Nhưng Thịnh Dịch Hàn là người thủ đoạn, lại rất giỏi che giấu. Mới nhìn qua tôi đã thấy người này không biết sợ là gì, nên khó mà suy đoán. Dù sao mẹ kế cô cũng chỉ là một người phụ nữ đã năm mươi tuổi. Kiểu phụ nữ ít khi xuất đầu lộ diện bên ngoài xã hội như bà ta thì rất thích hợp sống bình lặng ở nhà họ Quý. Quyền lực nhà họ Quý có rơi vào tay bà ta thì cũng không có tác dụng gì lớn, trừ phi, có người đứng sau."
Không cần nói cũng biết, tuy Thẩm Hách Như thông minh nhưng không đủ để dựng nên một màn cẩn thận chặt chẽ đến mức này.
Tần Tư Đình không nói thêm gì nữa, có nói thì cũng chỉ ngắt quãng rồi dừng lại.
Khi Phong Lăng quay về thì cũng là lúc Tần Tư Đình phải tham gia một cuộc hội chẩn chuyên môn. Sau khi dặn dò vài câu về vết thương của Quý Noãn thì anh đi luôn.
Trong phòng khám chỉ còn lại hai người các cô. Quý Noãn đang chuẩn bị rời bệnh viện thì điện thoại di động vang lên.
"Alo, chị Đại Noãn, em tra được rồi. Bưu phẩm chuyển từ Los Angeles ở Mỹ về. Nhưng chỉ có thể tra ra đến địa điểm gửi đi thôi, không ghi tên người gửi. Những thông tin khác cũng không có."
"Không có chút thông tin gì về người gửi sao?"
"Vâng, không có thông tin gì cả, không tra ra được. Người của công ty chuyển phát nhanh nói có rất nhiều người không ghi địa chỉ của mình khi gửi bưu phẩm, chỉ lưu tên và số điện thoại. Không biết bưu phẩm này có vấn đề gì mà họ tên và số điện thoại cũng không có. Họ cũng cảm thấy kỳ lạ."
Nước Mỹ à?
Sao gần đây cô lại cảm thấy mình liên quan rất nhiều đến nước Mỹ như vậy? Nhưng cô không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Quý Noãn chắc chắn là mình hề bị mất trí nhớ. Cô nhớ hết tất cả những chuyện từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Vài năm trước, cô chỉ trải qua mấy năm học ở Los Angeles mà thôi. Trong thời gian này, thật sự đã có chuyện gì xảy ra mà cô không hề biết?
Người ta gửi đến cho cô một con búp bê mặc váy cưới, lại còn là một con búp bê bị cắt rời. Mục đích là gì thì đã vô cùng rõ ràng.
Nhưng nếu là từ nước Mỹ gửi đến thì không liên quan gì đến Quý Mộng Nhiên.
Tuy An Thư Ngôn đã về Mỹ được mấy hôm, với tính cách tiểu thư tự cao tự đại của An Thư Ngôn, xem ra cũng rất khôn khéo thông minh và có chút thủ đoạn, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không làm những chuyện như thế này. Nếu An Thư Ngôn là kiểu người bạo lực hung ác nham hiểm thì sẽ có lúc bị lộ ra khi còn ở trong nước. Mà nếu cô ta là người như thế thì cô ta đã không dễ dàng quay về Mỹ như vậy.
Ba của Mặc Cảnh Thâm lại càng không làm ra loại thủ đoạn này. Phương thức này rõ ràng là của phụ nữ.
Vậy rốt cuộc là ai?
***
Buổi tối, Phong Lăng đưa Quý Noãn về Ngự Viên. Nhưng cô không ngờ hôm nay tự nhiên Mặc Cảnh Thâm lại về gần như cùng lúc với cô. Cô mới vừa xuống xe thì xe của anh cũng dừng ở cửa Ngự Viên.
Quý Noãn xuống xe, theo bản năng đưa tay giấu ra sau lưng, đảo mắt nhìn chiếc Ghost màu đen. Cô không đợi Mặc Cảnh Thâm xuống xe mà đi thẳng vào trong biệt thự.
Mặc Cảnh Thâm đang nghe điện thoại trong xe, nhìn thấy Quý Noãn có vẻ lén lén lút lút liền ngắt điện thoại, đóng cửa xe đi đến chỗ cô.
Quý Noãn đi quá nhanh nên khi đến trước cửa biệt thự thì không biết làm thế nào để nâng bàn tay băng bó lên để mở cửa. Thêm vào đó cô còn cảm giác được Mặc Cảnh Thâm đã đến gần, da đầu cô lập tức tê dại.
"Làm việc gì trái với lương tâm sao? Đến đầu cũng không dám ngẩng lên?" Giọng Mặc Cảnh Thâm vang lên từ đỉnh đầu Quý Noãn.
Quý Noãn đang đứng trước mặt anh vội lui một bước đến bên cạnh: "Không có gì đâu, hôm nay em hơi mệt thôi. Sao còn sớm như vậy mà anh đã về rồi? Tối nay không có tiệc xã giao à?"
Quý Noãn vừa nói vừa tỉnh bơ dựa bên cạnh cửa. Vừa dứt câu thì chị Trần nghe thấy tiếng đã mở cửa từ bên trong.
Cô thấy chỉ vài bước nữa là có thể chạy được vào trong, nhưng đáng tiếc lại không như cô mong muốn. Chồng cô như có năng lực kỳ diệu, có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô. Chẳng cần biết biểu hiện của Quý Noãn tự nhiên thế nào, bình thường ra sao, anh chỉ thong thả ung dung buông hai chữ: "Đứng lại."
*** 172 ***