gió đông và những ngày rung động

Chương 9: Trò chuyện bên lửa sưởi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối mùa đông, gió ngoài cửa sổ rít lên từng đợt, nhưng trong phòng sinh hoạt chung của câu lạc bộ văn nghệ, không khí lại ấm áp đến lạ thường. Một chiếc lò sưởi nhỏ đặt ở góc phòng tỏa ra luồng hơi nóng dịu nhẹ, khiến mọi người quây quần bên những chiếc ghế, vừa trò chuyện vừa nhâm nhi tách trà nóng.

Linh ngồi sát Huy, bàn tay khẽ ôm cốc trà, mắt nhìn ánh lửa nhảy múa trong lò sưởi. Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp len lỏi qua từng ngón tay, trái tim như mềm ra giữa cái lạnh bên ngoài. Huy cũng ngồi cạnh, ánh mắt dõi theo cô đầy quan tâm, nụ cười nhẹ trên môi khiến không khí xung quanh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Sau những câu chuyện vui nhộn của các thành viên khác, Huy khẽ nói: “Linh, tớ muốn nghe cậu kể nhiều hơn về những câu chuyện cậu viết.” Linh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật ra… mình viết chỉ là để lưu lại những cảm xúc thôi. Những kỷ niệm nhỏ, những khoảnh khắc giản dị… mình muốn giữ lại trong trang giấy.”

Huy lắng nghe, đôi mắt chăm chú, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt cậu làm Linh thấy vừa ấm áp vừa an toàn. “Tớ hiểu mà,” Huy nói, giọng trầm ấm. “Những khoảnh khắc nhỏ ấy mới là quan trọng. Mỗi câu chữ cậu viết đều có hồn, khiến người khác cảm nhận được cảm xúc của cậu.”

Linh đỏ mặt, cúi nhìn bàn tay mình, nhưng trong lòng lại thấy vui lạ thường. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm thấy rằng, không chỉ được thấu hiểu qua lời khen, mà còn được lắng nghe, được chia sẻ mà không bị đánh giá. Huy không chỉ là cậu bạn cùng lớp, mà đang trở thành người có thể cảm nhận được tâm tư của cô một cách thật sự.

Cả hai ngồi bên lò sưởi, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt: về mùa đông, về ước mơ, về những bài viết và cả những ước muốn chưa dám nói ra. Không cần lời lẽ hoa mỹ, chỉ là những câu chuyện chân thành, nhưng lại khiến trái tim hai người gần nhau hơn. Linh nhận ra rằng, có những khoảnh khắc giản dị nhưng đủ sức chạm đến cảm xúc sâu kín nhất của con người.

Tiếng gió bên ngoài vẫn rít qua, nhưng trong phòng, Linh và Huy như bị cuốn vào một thế giới riêng, nơi chỉ còn tiếng cười, ánh lửa và những câu chuyện thật lòng. Khoảnh khắc ấy trở thành ký ức ấm áp đầu tiên, nơi mà Linh cảm nhận được sự an toàn, sự quan tâm và sự gần gũi mà trước đây cô chưa từng trải qua.

Buổi tối khép lại, mọi người ra về, nhưng Linh và Huy vẫn đi cạnh nhau dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của hành lang. Linh mỉm cười, tim rung lên một cảm giác vừa lạ vừa ngọt ngào. Cô biết rằng, giữa mùa đông giá rét, không chỉ ánh lửa sưởi ấm cơ thể, mà còn là những câu chuyện chân thành, những ánh mắt và nụ cười đã làm trái tim ấm áp hơn bao giờ hết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×