gió tháng tư

Chương 10: Chia tay đầy nước mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau quyết định giữ con, tưởng chừng Jacky và Thiên Anya sẽ cùng nhau vượt qua sóng gió, nhưng thực tế lại không hề đơn giản. Áp lực từ dư luận, công việc bận rộn và những mâu thuẫn tiềm ẩn khiến khoảng cách giữa họ ngày một lớn. Dù vẫn yêu nhau, cả hai đều cảm nhận được rằng đôi khi tình cảm thôi là chưa đủ để giải quyết mọi thử thách.

Một buổi tối mưa nhẹ, Anya hẹn gặp Jacky tại quán cà phê quen thuộc. Không gian ấm áp, ánh đèn vàng, nhưng không khí giữa họ lại nặng nề hơn bao giờ hết. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run run nhưng quyết liệt: “Jacky… chúng ta cần nói chuyện. Mình không thể cứ sống trong sự do dự mãi được.”

Jacky hít một hơi sâu, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và day dứt: “Anya… anh biết. Anh yêu em và muốn ở bên em, nhưng mọi thứ dường như quá sức với anh. Anh sợ sẽ làm em và con tổn thương nếu không đủ vững vàng.”

Anya cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô đã kiên cường và mạnh mẽ, đã quyết định giữ con, nhưng giờ đây, trước sự chần chừ và sợ hãi của Jacky, cô nhận ra rằng cô không thể tiếp tục dựa vào một tình yêu nửa vời. Cô lặng lẽ lau nước mắt, giọng dịu nhưng đầy quyết đoán: “Nếu anh không thể chắc chắn, nếu anh không thể đồng hành trọn vẹn… thì chúng ta phải đi những con đường riêng. Em không thể sống mãi trong nỗi lo sợ.”

Jacky im lặng, cảm giác đau đớn dâng trào. Anh biết rằng quyết định chia tay là đúng, dù trái tim anh không muốn. Anh muốn ôm cô thật chặt, muốn nói rằng anh sẽ vượt qua mọi khó khăn, nhưng nỗi sợ và áp lực từ dư luận, từ công việc khiến anh ngập ngừng. Anh chỉ có thể nhìn cô, giọng nghẹn ngào: “Anya… anh… xin lỗi. Anh thật sự không muốn rời xa em, nhưng… anh chưa đủ sức.”

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt Anya. Cô nắm tay Jacky một lần cuối, cảm nhận nhịp tim anh và sự ấm áp mà cô từng tin tưởng. “Cảm ơn anh vì tất cả những ngày hạnh phúc, những khoảnh khắc ngọt ngào… Dù chia tay, em sẽ luôn trân trọng chúng ta từng có.”

Jacky siết tay cô, nhưng không thể giữ lại. Anh hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh, rồi nhấc tay ra, để Anya bước đi. Cả hai đứng đó, đối diện nhau trong vài giây ngắn ngủi mà dường như dài vô tận, trước khi Anya quay lưng bước đi dưới mưa. Jacky nhìn theo, lòng đau nhói, nhưng anh biết rằng đây là quyết định cần thiết để cả hai không bị tổn thương thêm nữa.

Buổi tối ấy, Anya đi trong mưa, cảm giác vừa mất mát vừa nhẹ nhõm. Cô biết rằng dù chia tay, cô vẫn giữ lại tình yêu và những ký ức đẹp với Jacky, đồng thời chuẩn bị tinh thần bước tiếp cho hành trình mới – làm mẹ, chăm sóc cho đứa trẻ và sống cho chính mình. Jacky đứng lại, nhìn mưa rơi trên phố, tự nhủ rằng anh sẽ luôn ghi nhớ Anya và hạnh phúc từng có, dù giờ đây họ phải đi những con đường riêng.

Khoảnh khắc chia tay đầy nước mắt này không phải là kết thúc hoàn toàn, mà là sự tạm biệt cần thiết. Cả hai nhận ra rằng tình yêu không chỉ là gắn bó mà còn là dũng cảm buông tay khi cần thiết. Dẫu đau lòng, họ vẫn giữ trong tim nhau niềm trân trọng, và biết rằng mỗi người đều cần tự bước tiếp trên con đường của mình để trưởng thành và tìm thấy hạnh phúc thực sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×