gió tháng tư

Chương 2: Tình cảm nảy nở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần gặp đầu tiên đầy ấn tượng tại sự kiện âm nhạc, Jacky và Thiên Anya không thể nào quên nhau. Jacky vẫn nhớ ánh mắt long lanh của cô khi cô cười trước tiếng đàn piano trầm ấm, còn Anya không ngừng suy nghĩ về cách Jacky lắng nghe cô kể chuyện, chăm chú đến từng chi tiết nhỏ. Dường như giữa họ có một sợi dây vô hình kéo lại gần nhau, dù cả hai chưa một lần thổ lộ điều gì quá sâu.

Một tuần sau sự kiện, Jacky tìm cách liên lạc với Anya. Anh gửi cho cô một tin nhắn ngắn nhưng đầy ẩn ý: “Cậu có muốn uống cà phê không? Mình còn nhiều chuyện muốn kể.” Anya nhắn lại với nụ cười trong lòng: “Được thôi. 7 giờ tối ở quán quen nhé.” Cuộc gặp gỡ đầu tiên sau buổi sự kiện âm nhạc diễn ra trong một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu dàng chiếu lên những gương mặt bối rối nhưng đầy tò mò.

Ngồi đối diện nhau, họ bắt đầu trò chuyện về âm nhạc, về những ca khúc đã làm họ rung động, và bất giác, câu chuyện mở rộng sang những điều cá nhân hơn. Anya chia sẻ về sở thích vẽ tranh, về những ngày tháng cô cảm thấy cô đơn trong môi trường xung quanh. Jacky lắng nghe, đôi mắt anh ánh lên vẻ quan tâm chân thành, không hề giả tạo. Anh kể về những khó khăn mà anh gặp phải trong công việc, về áp lực từ truyền thông và cách anh cố gắng giữ hình ảnh cho bản thân.

Cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ mà cả hai không hề nhận ra thời gian trôi. Mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt trao nhau đều khiến khoảng cách giữa họ dần xóa nhòa. Jacky thấy mình muốn bảo vệ Anya, muốn chia sẻ với cô từng niềm vui lẫn nỗi buồn. Anya, ngược lại, cảm nhận được sự chân thành hiếm hoi từ một người nổi tiếng như Jacky, và lòng cô dần nảy sinh một niềm tin nhẹ nhàng: rằng có thể, anh sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Sau buổi gặp gỡ, Jacky và Anya bắt đầu những cuộc trò chuyện riêng tư qua tin nhắn. Không chỉ là lời chào hay hỏi thăm, họ kể cho nhau nghe những suy nghĩ thầm kín, những niềm vui bất ngờ trong ngày, hay đôi khi là những nỗi buồn khó chia sẻ với người khác. Chính trong những đoạn hội thoại tưởng chừng bình thường ấy, một sự đồng cảm lạ kỳ được hình thành. Anya cảm thấy nhẹ nhõm khi chia sẻ mà không bị đánh giá; Jacky cảm thấy bình yên khi được lắng nghe mà không cần diễn vai một ngôi sao trước công chúng.

Một buổi chiều mưa, khi hai người cùng trú dưới mái hiên một quán trà nhỏ, Anya bất ngờ cười khúc khích khi Jacky cố gắng che tách trà khỏi nước mưa rơi xuống. Khoảnh khắc giản dị ấy khiến cả hai nhận ra rằng, tình cảm giữa họ không chỉ là sự tò mò hay hứng thú nhất thời, mà là một mối dây kết nối tinh tế từ những điều rất đời thường. Jacky nhẹ nhàng nắm tay Anya, và cô không rút lui. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, đủ để cả hai hiểu rằng, bước đầu tiên trong hành trình cảm xúc này đã được đặt.

Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu hẹn nhau nhiều hơn, từ những buổi cà phê buổi sáng đến những buổi đi dạo chiều cuối tuần. Mỗi lần gặp gỡ, Anya cảm nhận được sự quan tâm ấm áp, còn Jacky học được cách yêu thương không phô trương mà tinh tế. Tình cảm giữa họ dần nảy nở, không vội vàng, không ồn ào, mà như một nhánh cây non vươn lên từ đất ẩm – chậm rãi nhưng chắc chắn.

Dẫu biết trước rằng con đường phía trước sẽ không thiếu sóng gió, nhưng trong những ngày này, Jacky và Anya chỉ muốn tận hưởng cảm giác lạ lùng và ngọt ngào của tình yêu vừa chớm nở, như thể thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người và những câu chuyện chưa kể.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×