gió tháng tư

Chương 6: Khoảnh khắc ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những sóng gió từ hiểu lầm và scandal nhỏ, Jacky và Thiên Anya nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ cần được chăm sóc một cách cẩn thận và riêng tư. Họ quyết định dành cho nhau những khoảnh khắc ngọt ngào, nơi không có ánh mắt tò mò hay sự soi mói của dư luận, chỉ có họ và cảm xúc chân thật.

Một buổi chiều chủ nhật, Jacky hẹn Anya tại một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Không biển hiệu lớn, không ồn ào của xe cộ, nơi đây dường như được tạo ra chỉ để họ gặp nhau. Anya bước vào, nhìn thấy Jacky đang ngồi ở góc bàn, ánh mắt anh rạng rỡ như muốn xua tan mọi căng thẳng mà cô từng cảm thấy. Cô cười nhẹ, tim bỗng nhảy lên một nhịp: “Chào anh.”

Jacky cười đáp lại, giọng trầm ấm: “Chào cô gái của mình.”

Họ bắt đầu trò chuyện một cách tự nhiên, không còn lo lắng về những tin đồn hay scandal. Jacky kể cho Anya nghe về một buổi quay quảng cáo vui nhộn, về những tình huống dở khóc dở cười trong hậu trường, còn Anya chia sẻ về công việc và những dự án nhỏ cô đang thực hiện. Tiếng cười của họ hòa cùng âm thanh du dương của quán cà phê, tạo nên một không gian bình yên và ấm áp.

Sau một lúc, Jacky đề nghị đi dạo quanh công viên gần đó. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp lối đi, phản chiếu trên mặt hồ trong vắt, tạo nên khung cảnh lãng mạn đến mức khiến cả hai đều im lặng một chút, chỉ để cảm nhận. Họ nắm tay nhau, không cần lời nói, cảm giác ấm áp lan tỏa từ từng cử chỉ nhỏ. Anya ngẩng đầu nhìn Jacky, ánh mắt đầy dịu dàng: “Mình thấy hạnh phúc khi ở bên cậu.”

Jacky mỉm cười, kéo cô gần hơn: “Anh cũng vậy. Dù thế giới có thế nào, khoảnh khắc này chỉ dành cho chúng ta thôi.”

Trong lúc đi dạo, họ tìm một quán trà nhỏ ven hồ, nơi Jacky đã đặt trước bàn riêng, chỉ để họ có không gian riêng tư. Họ gọi hai tách trà nóng, ngồi cạnh nhau, nhìn ra mặt nước phản chiếu ánh nắng cuối ngày. Những câu chuyện vui, những cái chạm tay nhẹ nhàng, những ánh mắt đầy trìu mến khiến Anya cảm thấy tim mình như được sưởi ấm. Cô nhận ra, đôi khi hạnh phúc không cần phô trương, không cần ồn ào, chỉ cần những khoảnh khắc giản dị như thế này.

Jacky rút từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra là chiếc vòng tay đơn giản nhưng tinh tế. “Anh muốn cậu giữ nó như một lời nhắc nhở, rằng dù ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, anh luôn ở bên cậu.”

Anya hơi bất ngờ, đôi mắt long lanh: “Cảm ơn anh… Mình sẽ luôn trân trọng.” Cô đưa tay chạm vào bàn tay Jacky, cảm giác ấm áp lan tỏa, như mọi lo lắng, mọi thử thách vừa qua đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Buổi tối dần buông, ánh đèn vàng từ những ngôi nhà phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên không gian mơ màng. Họ ngồi bên nhau, không nói gì nhiều, chỉ để lắng nghe nhịp tim và cảm nhận sự hiện diện của đối phương. Chính những khoảnh khắc giản dị này – một nụ cười, một cái nắm tay, một ánh mắt trìu mến – đã trở thành sợi dây gắn kết họ, tạo nên nền tảng vững chắc cho tình cảm đang nảy nở.

Trước khi chia tay, Jacky kéo Anya lại gần, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, như để khẳng định tất cả những lời anh từng nói. Anya khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm và sự an toàn, lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc mà cô lâu nay chưa từng cảm nhận. Khoảnh khắc này không cần phô trương, không cần chứng minh cho ai thấy, nhưng với họ, nó quý giá hơn bất cứ lời ca tụng nào từ bên ngoài.

Họ rời công viên, tay trong tay, lòng nhẹ nhõm và tràn đầy hi vọng. Hai người nhận ra rằng, trong tình yêu, những khoảnh khắc ngọt ngào và riêng tư mới là điều quan trọng nhất, và cũng là sức mạnh để vượt qua những thử thách sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×