gió tháng tư

Chương 8: Mâu thuẫn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi tin mang thai lan tỏa trong tâm trí, không khí giữa Jacky và Thiên Anya bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Dù Jacky đã hứa sẽ đồng hành cùng cô, nhưng thực tế áp lực từ dư luận, công việc và trách nhiệm mới khiến anh trở nên do dự hơn bao giờ hết. Anh yêu Anya, nhưng nỗi lo lắng về tương lai, về khả năng chăm sóc và bảo vệ cô cùng đứa trẻ khiến trái tim anh dao động.

Một buổi chiều, Anya hẹn Jacky tại quán cà phê quen thuộc. Khi nhìn thấy cô bước vào, Jacky mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu sự mệt mỏi. Họ ngồi đối diện nhau, khoảng cách vô hình kéo dài giữa họ, khiến Anya cảm thấy một nỗi trống vắng lạ thường. Cô khẽ nói: “Jacky… anh có đang lo lắng về chuyện chúng ta không?”

Jacky cúi đầu, giọng trầm: “Anh… anh không biết bắt đầu từ đâu. Mình yêu em, nhưng… mọi thứ xảy ra quá nhanh. Anh sợ mình chưa đủ chuẩn bị, sợ sẽ làm em và con phải chịu thiệt thòi.”

Anya cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Những lời anh nói chẳng phải là sự an ủi, mà như một rào cản vô hình. Cô từng nghĩ, sau mọi thử thách, họ sẽ cùng nhau đứng vững, nhưng giờ đây, nỗi lo sợ của Jacky lại khiến cô cảm thấy bị bỏ rơi.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, Anya nhìn thẳng vào mắt Jacky, giọng vừa run vừa dằn: “Anh… anh đang nói những lời này với em hay đang trốn tránh trách nhiệm? Mình cần anh, Jacky, không phải những lời do dự như thế này!”

Jacky lúng túng, cảm thấy đau lòng. Anh nắm tay Anya, nhưng cô rút ra, khoảng cách giữa họ càng dài hơn. Anh biết rằng nếu anh tiếp tục do dự, cô sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, nhưng nỗi sợ hãi và áp lực từ phía công chúng cùng công việc vẫn đè nặng trên vai anh.

Những ngày sau đó, mối quan hệ của họ trở nên căng thẳng. Anya ít nói, cô dành nhiều thời gian suy nghĩ về tương lai, về trách nhiệm và về nỗi cô đơn trong những ngày chờ đợi sự quyết định của Jacky. Jacky cố gắng liên lạc, nhưng Anya không muốn nghe những lời trấn an chưa đủ chắc chắn. Cô cần hành động, cần sự cam kết rõ ràng, chứ không phải những lời do dự.

Một buổi tối, Jacky quyết định đến gặp Anya, không hẹn trước. Anh đứng dưới cửa phòng cô, ánh mắt đầy lo lắng nhưng kiên quyết. “Anya… anh xin lỗi. Anh đã do dự quá lâu. Nhưng bây giờ, anh muốn em biết, dù sợ hãi đến đâu, anh sẽ không bỏ em. Anh sẽ cùng em bước qua mọi khó khăn, và chăm sóc cho cả em và con.”

Anya nhìn anh, nước mắt lăn dài. Cô thấy trong mắt Jacky sự chân thành và quyết tâm, cảm giác bị bỏ rơi dần nhường chỗ cho niềm tin. Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt để cảm nhận sự an toàn từ vòng tay anh: “Anh… em tin anh. Nhưng từ giờ trở đi, anh phải thật sự ở bên em, chứ không phải chỉ trong lời nói.”

Jacky ôm chặt Anya, như muốn truyền cả trái tim mình cho cô. Cả hai hiểu rằng mâu thuẫn này không phải là sự kết thúc, mà là phép thử để tình cảm của họ trưởng thành hơn. Nỗi do dự của Jacky và cảm giác bị bỏ rơi của Anya đã tạo nên một bước ngoặt, khiến cả hai nhận ra rằng tình yêu không chỉ là cảm xúc ngọt ngào, mà còn là sự dũng cảm, sự cam kết và khả năng đồng hành cùng nhau vượt qua mọi sóng gió.

Khi đêm buông xuống, ánh đèn vàng phủ nhẹ trên căn phòng nhỏ, Anya tựa đầu vào vai Jacky, cảm nhận nhịp tim đều đều của anh. Họ đã vượt qua bước thử thách đầu tiên trong giai đoạn khó khăn, và lần này, họ biết rằng, chỉ khi đối diện thẳng nỗi sợ hãi và lo lắng, tình yêu mới thực sự bền vững.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×