giữa tôi và chị dâu là một bí ẩn

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm sau buổi "học nấu ăn" đầy căng thẳng, cả Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt đều rơi vào một trạng thái ngủ không yên. Cả hai người đều có những giấc mơ kỳ lạ và ám ảnh về nhau, những giấc mơ mơ hồ nhưng đầy rẫy sự gần gũi và cấm kỵ.

Trong giấc mơ của Vy:

Cô thấy mình đang đứng trong một căn phòng tối. Không phải căn nhà này, mà là một nơi xa lạ, chỉ có ánh trăng mờ chiếu qua khung cửa sổ. Cô quay lưng lại, cảm nhận được một hơi thở nóng đang phả vào gáy. Một bàn tay mạnh mẽ, không phải của Khải, mà là bàn tay cô đã vô tình chạm vào ở bếp, đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Cô cảm thấy run rẩy, nhưng lại không thể quay đầu lại. Giọng nói trầm ấm của Kiệt vang lên, gọi tên cô, không phải là "chị dâu," mà là "Vy." Cô muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại không nghe lời. Cảm giác tội lỗi và khao khát bủa vây, khiến cô tỉnh giấc trong một trạng thái hụt hẫng và đổ mồ hôi lạnh.

Trong giấc mơ của Kiệt:

Anh thấy mình đang đứng trước một vách đá, nơi có vết sẹo cũ trên cánh tay anh. Nhưng lần này, anh không phải là người ngã. Vy đứng ngay mép vách đá. Anh chạy đến, vội vàng ôm lấy cô, kéo cô vào lòng để bảo vệ. Anh cảm nhận được sự mềm mại và yếu ớt của cơ thể cô. Trong giây phút ôm siết đó, anh thấy Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt cô không còn sự gượng gạo mà thay vào đó là sự tin tưởng và dựa dẫm tuyệt đối. Anh cúi xuống, và môi anh gần như chạm vào cô. Khoảnh khắc cấm kỵ đó, anh nghe thấy tiếng Khải gọi tên mình, giọng nói đầy buồn bã và thất vọng. Anh giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc.

Sáng hôm sau, bầu không khí trong căn nhà trở nên căng thẳng tột độ. Cả hai đều mang theo dấu vết của một đêm không yên giấc. Đôi mắt thâm quầng và sự tránh né càng khiến họ trở nên xa cách.

Khi gặp nhau ở bàn ăn, không khí gượng gạo đến mức có thể cắt được.

Kiệt là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhưng giọng anh lại có vẻ cộc cằn hơn bình thường, như thể đang cố gắng tạo ra một bức tường.

“Hôm nay chị dâu không cần dậy sớm nấu ăn. Em tự lo được. Chị nên ngủ bù thêm chút nữa.”

“Cảm ơn em. Chị thấy ổn rồi.” Vy đáp, cố gắng không nhìn thẳng vào anh. Cô cảm thấy xấu hổ vì những gì đã diễn ra trong tâm trí mình.

“Chị dâu, em nghĩ chúng ta nên hạn chế tiếp xúc không cần thiết.” Kiệt nói, lời nói của anh thẳng thắn và lạnh lùng một cách cố ý. “Dù sao, em cũng sắp xếp công việc ổn thỏa rồi. Em sẽ trở lại công ty làm việc toàn thời gian. Chỉ về nhà vào buổi tối thôi.”

Lời nói của Kiệt như một cú đánh mạnh vào Vy. Anh đang cố gắng xây lại bức tường đã bị phá vỡ, nhưng cách anh làm lại quá tàn nhẫn.

“Em… em nói đúng.” Vy nói khẽ, tay cô run nhẹ khi cầm cốc cà phê. “Đúng là chúng ta nên làm vậy. Chị cũng sẽ về nhà bố mẹ vài hôm để chuẩn bị cho chuyến đi của mẹ.”

Cả hai người đều đang dùng lý trí và sự né tránh để đối phó với những cảm xúc đã đổ vỡ. Sự xa cách này là cần thiết, nhưng lại mang theo một nỗi đau âm ỉ và thất vọng không thể gọi tên.

“Tốt.” Kiệt đứng dậy, anh khoác chiếc áo vest vào, động tác dứt khoát và lạnh lùng. “Em đi trước đây.”

Anh đi rất nhanh, gần như chạy trốn khỏi căn nhà.

Vy ngồi lại một mình, nhìn vào ly cà phê đang nguội dần. Lời nói của Kiệt, đặc biệt là câu “chúng ta nên hạn chế tiếp xúc,” vẫn văng vẳng bên tai cô. Cô biết anh làm vậy là vì Khải, vì danh dự của gia đình. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự phản bội từ chính mong muốn thầm kín của mình.

Cô đã bắt đầu quen với sự hiện diện của anh, quen với sự căng thẳng và cám dỗ mà anh mang lại. Giờ đây, sự xa cách đột ngột này lại tạo ra một lỗ hổng trong lòng cô.

Vy đứng dậy, đi vào phòng khách. Cô nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe của Kiệt đã rời đi.

Cô biết, dù anh cố gắng tránh né đến đâu, tâm trí và cảm xúc của họ đã bị những giấc mơ và cảm giác tội lỗi ràng buộc lại với nhau. Sự tránh mặt này không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu của một cuộc chiến nội tâm dai dẳng hơn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×