Việc đeo ngược chắc chắn là không thể.
Tống Úc đang trong trạng thái hưng phấn, chiếc quần rộng rãi lúc này cũng khiến anh cảm thấy chật chội.
Anh ôm Yến Đường nằm xuống, tưởng rằng cô chỉ đang đùa giỡn với mình, đằng nào thì sẽ không nhịn được mà đưa tay chạm vào anh như những lần trước.
Nhưng không ngờ cô thực sự đã ngủ thiếp đi.
Gối đầu lên cánh tay anh, mắt nhắm nghiền, tóc rủ xuống.
Thói quen của Yến Đường trong những năm qua cũng đã thay đổi nhiều, ví dụ như cô đã chuyển từ uống cà phê latte sang cà phê đen, không còn mặc áo thun và quần dài làm đồ ngủ mà thích những chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại ôm sát cơ thể.
Ánh trăng xuyên qua làn sương mỏng của sông Angara chiếu vào cửa sổ đổ lên người cô.
Cổ áo ngủ hơi lệch để lộ một chút làn da trắng mịn, nơi đó đang nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn.
Lòng bàn tay Tống Úc nhẹ nhàng đặt lên eo cô, nhiệt độ cơ thể của Yến Đường thông qua lớp vải mỏng manh truyền đến lòng bàn tay anh, lặng lẽ làm tan biến cảm giác xa cách lâu ngày.
Anh cúi đầu, mũi chạm nhẹ vào mái tóc cô.
Mái tóc đen dài được chăm sóc rất mượt mà, khi được buộc bằng dây lụa luôn có vài sợi tóc rơi xuống đung đưa bên má, có vài sợi còn dính vào cổ.
Tống Úc bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên má Yến Đường.
Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng, không đủ để (quá mạnh mà vô tình) đánh thức cô nhưng vẫn đủ để anh cảm nhận được sự mềm mại của làn da.
Khi Yến Đường ngủ, nét mặt cô toát lên vẻ bình yên như lúc ngồi trước bàn học, cúi đầu cầm bút, từng nét từng nét dạy anh học tiếng Trung.
Giờ đây cô lại đang nằm trên giường của mình.
Tống Úc nghĩ vậy.
Anh úp mặt vào mái tóc dày của cô xõa trên gối.
Yến Đường mơ thấy động đất.
Cô mơ màng mở mắt, cảm thấy giường đang rung lắc.
Phần lớn kiến trúc và đồ nội thất ở Siberia đều làm bằng gỗ, chiếc giường họ nằm cũng không ngoại lệ. Nhưng với chất liệu gỗ chắc chắn, lẽ ra giường phải rất vững chãi.
Dường như thật sự có động đất, trong cơn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô hoảng hốt kêu lên: “Kirill!”
“Ừm?”
Phía sau vang lên hơi thở dồn dập không che giấu, luồng khí nóng phả vào cổ cô rồi nhanh chóng hóa thành những nụ hôn.
Đầu óc Yến Đường cuối cùng cũng hoạt động, nhận ra chuyện gì đang xảy ra sau lưng, hai má cô đỏ bừng.
Nhưng Tống Úc hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào, chỉ nói: “Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng thôi… đừng cử động, anh sắp xong rồi…”
Yến Đường bị anh đè lên giường, cảm nhận được chiếc mũi cao của anh đang áp vào gáy cô như một kẻ bi3n thái đang ngửi mùi hương của mình.
“Anh… anh…”
Cô chưa kịp nói gì rõ ràng thì đã nghe thấy anh thở d ốc.
Tống Úc kéo nhẹ chiếc váy ngủ của cô xuống nhẹ nhàng nói: “Làm bẩn váy của em rồi.”
*
Sau khi đến Listvyanka, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngoài việc ngắm băng, họ còn ghé thăm đảo Olkhon trên hồ Baikal. Nơi đây tách biệt với đô thị, người dân vẫn giữ nếp sống giản dị và lưu truyền những pháp sư Shaman qua nhiều thế hệ.
Yến Đường từng sống lâu ở một thị trấn nhỏ, luôn khao khát những thành phố lớn. Nhưng giờ đây, khi đã định cư ở đô thị phồn hoa thì cô lại lưu luyến nhịp sống bình dị, gần gũi với thiên nhiên ở Siberia.
Ban ngày đi dạo, ban đêm l@m tình.
Tống Úc vừa tròn 22 tuổi, dù đầu gối trái có chấn thương cũ nhưng vẫn đang ở thời kỳ sung sức, sức bền và sức mạnh của cánh tay lẫn eo đều vượt trội hơn người thường.
Đôi khi, Yến Đường nghi ngờ anh chỉ coi cô như một dụng cụ tập luyện.
Nhưng Tống Úc chỉ cười: “Nếu thật là dụng cụ tập luyện thì anh đâu cần dùng sức như thế này.”
Sau nhiều năm kiêng khem, Yến Đường đương nhiên cũng có nhu cầu, nhưng nếu nhịn đói quá lâu rồi lại ăn quá nhiều thì dễ bị quá độ.
Đến khi chuẩn bị trở về Moscow, nỗi lưu luyến của cô với Siberia đã bị Tống Úc “phá tan”.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Sheremetyevo lúc 5 giờ chiều, họ lại trở về với khung cảnh thành phố quen thuộc.
Tối hôm đ