Sáng sớm, sân ga Hà Nội nhộn nhịp hơn thường ngày. Tiếng còi tàu vang lên đều đều, hòa lẫn với bước chân vội vã của những người hành khách. Không gian tràn ngập mùi cà phê từ quầy gần đó và mùi hơi sắt của đường ray ẩm. Linh đứng lặng một chút, hít một hơi thật sâu, để cảm nhận từng âm thanh, từng mùi hương, như thể cô đang cố ghi nhớ mọi chi tiết của nơi này.
Cô kéo chiếc áo khoác mỏng ôm sát cơ thể, đôi mắt xanh thẳm dõi theo cánh cửa toa tàu đang mở. Trong lúc bối rối vì thời gian eo hẹp, Linh bất giác đụng vào một người đàn ông cao, tầm tuổi cô, đang cầm vali lớn. Chiếc va li nặng khiến anh hơi mất thăng bằng, và cả hai cùng bật cười.
“Xin lỗi nhé, tôi không để ý…” Linh nói, cảm giác tim mình nhói lên một cách kỳ lạ.
“Không sao đâu, tôi cũng vội mà,” người đàn ông mỉm cười, đôi mắt đen như chứa một chút nắng sớm. “Cô đi đâu mà vội thế?”
Linh hơi ngập ngừng, rồi đáp: “Đi công tác… À, không, là về nhà thôi.” Giọng cô lúng túng, trái tim đập nhanh hơn bình thường.
Người đàn ông gật đầu, nháy mắt. “Về nhà à? May quá, ít ra tôi còn biết mình không đụng nhầm người lạ.” Giọng anh ấm áp, trầm nhưng có sức hút lạ kỳ. Linh cảm thấy cơ thể như muốn cứng lại, nhưng lại muốn trò chuyện thêm.
Họ đứng cạnh nhau, nhìn nhau cười, như thể cả sân ga đông đúc này chỉ còn lại hai người. Những giây phút đầu tiên ấy, Linh không thể giải thích nổi cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa bồn chồn vừa an toàn. Anh ấy dường như đọc được suy nghĩ của cô qua đôi mắt, và nụ cười ấy… nụ cười khiến Linh cảm thấy cả thế giới nhẹ đi.
Chuyến tàu đến gần, tiếng còi inh ỏi khiến mọi người xôn xao. Huy – tên anh ấy – quay sang Linh: “Cô có đi cùng chuyến này không? Hay… để tôi giúp cô xách vali?”
Linh chần chừ, rồi mỉm cười: “Cảm ơn… nhưng tôi tự được.” Cô không muốn thể hiện quá nhiều, nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui.
Huy nghiêng đầu, cười nhẹ: “Thế thì hẹn gặp lại trên tàu, nhé?”
Linh gật đầu, trái tim đập rộn ràng. Khi cô bước lên toa, Huy cũng theo sau, như thể định mệnh đã sắp xếp. Chuyến tàu bắt đầu lăn bánh, đưa họ ra khỏi sân ga tấp nập, nhưng cũng kéo họ gần nhau hơn.
Họ chọn chỗ ngồi đối diện nhau, hai bàn tay vô tình chạm vào lúc lấy đồ trong túi. Linh đỏ mặt, nhìn xuống, nhưng Huy chỉ mỉm cười tinh nghịch: “Tôi có thể gọi đây là dấu hiệu định mệnh không?”
Linh bật cười, cảm giác bất ngờ len lỏi: “Dấu hiệu à… chắc cũng được.”
Cuộc trò chuyện bắt đầu chậm rãi, từ sở thích âm nhạc, phim ảnh, đến những kỷ niệm thời sinh viên. Huy kể về những chuyến đi công tác xa, những con phố và quán cà phê anh thích, còn Linh kể về gia đình, công việc và những ước mơ nhỏ bé. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười, dường như kéo họ lại gần hơn, như thể họ đã quen nhau từ lâu nhưng chỉ mới gặp hôm nay.
Huy lấy điện thoại ra, chụp bức ảnh Linh cười: “Cô cười đẹp quá, tôi phải lưu lại.” Linh hơi ngượng, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, như được che chở bởi sự quan tâm nhỏ nhặt mà chân thành.
Trên tàu, thời gian trôi nhanh hơn cô nghĩ. Chuyến đi chỉ kéo dài vài giờ, nhưng với Linh, đó là những giờ phút trôi qua ngọt ngào nhất từ lâu. Khi tàu chuẩn bị đến ga cuối, Huy ngồi sát Linh, hạ giọng: “Cô có thể cho tôi số điện thoại được không? Tôi… không muốn mất dấu hiệu định mệnh này.”
Linh nhìn anh một giây, tim đập mạnh, rồi rụt rè đưa điện thoại. Huy nhập số vào và gửi một tin nhắn: “Chào Linh, tôi là Huy. Mong được trò chuyện với cô.”
Cảm giác nhận tin nhắn đầu tiên từ một người vừa gặp lần đầu mà lại khiến tim bạn xôn xao… Linh chưa từng trải qua. Cô gật đầu, nở nụ cười e thẹn: “Mong được trò chuyện với anh.”
Chuyến tàu dừng lại. Linh bước xuống, quay lại nhìn Huy một lần nữa. Anh cũng đứng đó, tay vẫy nhẹ. Cả hai biết rằng, đây không phải là lần gặp cuối cùng. Trái tim họ đã bắt đầu nhịp cùng nhau, từ khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để định hình một mối tình sẽ kéo dài, vượt qua khoảng cách và thử thách.
Và trong khoảnh khắc ấy, Linh tự nhủ: “Có lẽ… định mệnh đã dẫn lối cho chúng tôi.”