Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên phòng khách rộng rãi của nhà Trần. Không gian vốn yên tĩnh trở nên căng thẳng khi ông Trần Huy ra hiệu cho các thành viên ngồi quanh bàn. Bữa sáng vẫn còn trên bàn, nhưng chẳng ai chạm đến; tất cả đều tập trung vào những suy nghĩ riêng, chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng.
“Chúng ta bắt đầu thôi,” ông Trần nói, giọng nghiêm nghị nhưng cố giữ bình tĩnh. “Hôm nay, chúng ta sẽ bàn về quyết định lớn liên quan đến công ty và tài sản gia đình. Mọi người cần trình bày rõ ràng quan điểm của mình.”
Minh hít một hơi sâu, đứng dậy trước bàn: “Con đã cân nhắc kỹ lưỡng về hướng đi mới cho công ty. Thị trường thay đổi quá nhanh, nếu chúng ta vẫn giữ cách vận hành cũ, công ty sẽ khó cạnh tranh. Con đề xuất mở rộng đầu tư vào dự án công nghệ mới, dù có rủi ro, nhưng tiềm năng lợi nhuận và phát triển lâu dài cao hơn.”
Bà Lan lắc đầu, vẻ lo lắng hiện rõ: “Con Minh, mẹ hiểu con muốn đổi mới, nhưng chúng ta đã xây dựng công ty này bằng những nguyên tắc ổn định. Nếu thử nghiệm quá liều lĩnh, không chỉ tiền bạc mà cả danh dự của gia đình sẽ bị ảnh hưởng.”
Trần Anh, con gái út, nhìn hai bên, giọng nhẹ nhàng: “Anh Minh, em hiểu ý anh muốn làm, nhưng em cũng nghĩ chúng ta cần cân nhắc cẩn thận. Có thể áp dụng một phần phương án hiện đại, nhưng vẫn giữ nguyên nền tảng ổn định của công ty. Thế hệ trước đã hy sinh rất nhiều để giữ gìn công ty, em không muốn chúng ta mất đi điều đó.”
Ông Trần gập đôi tay trước mặt, giọng vừa nghiêm nghị vừa thấu hiểu: “Chính xác, Anh à. Chúng ta không thể bỏ qua những gì đã gây dựng. Minh, con có thấy rằng đôi khi cái ‘mới’ không phải lúc nào cũng tốt hơn cái ‘cũ’ không?”
Minh nhíu mày, nhưng không hề nao núng: “Cha, con hiểu, nhưng nếu chỉ giữ nguyên như trước, chúng ta sẽ tụt lại phía sau. Con tin rằng nếu tính toán kỹ và từng bước thử nghiệm, rủi ro có thể kiểm soát được. Con không muốn thấy công ty mà cha mẹ gầy dựng bấy lâu bị bỏ lỡ cơ hội phát triển.”
Bà Lan đưa tay lên, giọng vừa mềm mỏng vừa nghiêm túc: “Con à, mẹ biết con có tâm huyết. Nhưng gia đình không chỉ là công ty, mà còn là tình cảm và sự hy sinh của những người đi trước. Con có nghĩ rằng nếu quyết định này thất bại, sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình, kể cả anh chị em của con không?”
Trần Anh nhìn Minh, giọng khẽ: “Anh, em nghĩ chúng ta có thể thử theo cách vừa bảo vệ truyền thống vừa mở rộng hiện đại. Ví dụ, chia nhỏ dự án, thử nghiệm từng bước, và vẫn giữ phần tài sản cốt lõi như hiện tại. Như vậy cả hai thế hệ đều được tôn trọng.”
Minh gật đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm: “Em nói đúng, nhưng con muốn đảm bảo rằng cha mẹ hiểu, con không muốn mạo hiểm một cách mù quáng. Con muốn phương án rõ ràng, với tính toán cụ thể, không phải chỉ là ý tưởng.”
Ông Trần thở dài, giọng trầm: “Được, con đã trưởng thành, biết suy nghĩ. Nhưng con phải hiểu rằng đôi khi, tình cảm và lý trí phải đi cùng nhau. Không thể chỉ nhìn vào lợi nhuận mà quên mất trách nhiệm với gia đình.”
Cuộc họp kéo dài hàng giờ. Mọi người cùng nhau phân tích các con số, đánh giá rủi ro, và đặt ra những tình huống giả định. Minh trình bày kế hoạch chi tiết, các bước triển khai, còn Anh và cha mẹ cân nhắc những hậu quả tiềm tàng. Bà Lan lắng nghe, thỉnh thoảng nhấn mạnh giá trị gia đình, sự thận trọng và đạo đức trong kinh doanh.
Đến cuối buổi, tuy chưa có quyết định cuối cùng, nhưng cả gia đình đều nhận ra rằng mỗi ý kiến đều quan trọng, và mọi quyết định đều cần sự đồng thuận, dù đi kèm hy sinh và thử thách. Không khí căng thẳng giảm dần, thay bằng sự tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau.
Trước khi kết thúc, ông Trần nhìn Minh và Anh: “Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục bàn thêm, và con phải chuẩn bị tinh thần cho mọi phản hồi. Gia đình là nơi mỗi người phải lắng nghe, học cách nhún nhường và đưa ra quyết định chung. Con có hiểu không?”
Minh gật đầu, giọng trầm nhưng chắc chắn: “Vâng, cha. Con hiểu. Con sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng, để quyết định của chúng ta vừa hợp lý, vừa bảo vệ được giá trị gia đình.”
Trần Anh mỉm cười nhẹ: “Em cũng sẽ cố gắng. Gia đình là trên hết, và chúng ta sẽ tìm ra con đường chung.”
Buổi họp kết thúc, ánh nắng chiều chiếu vào căn phòng, chiếu lên gương mặt từng thành viên. Họ biết, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất, họ đã bước đầu học cách thấu hiểu, tôn trọng và đồng hành cùng nhau. Và từ đây, câu chuyện về những quyết định, xung đột và tình cảm gia đình bắt đầu dần mở ra, từng bước đưa mỗi thành viên trưởng thành hơn.