hận anh, vì còn yêu

Chương 20: Chuyến Đi Về Miền Biển Vắng và Những Kẻ Bám Đuôi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức về cái chết của Trần Tuấn Anh như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến bầu không khí ấm áp trong căn penthouse lập tức đông cứng lại. Sự lãng mạn của buổi sáng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự im lặng căng thẳng và một luồng khí lạnh lẽo của hiểm nguy.

Khả Vy nhìn Nam Phong, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tàn khốc thật sự của cuộc chiến này. Đây không còn là những ván cờ trên thương trường, nơi kẻ thua chỉ mất đi tiền bạc và chức vị. Đây là một cuộc chiến sinh tử, nơi kẻ thua sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống. Nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng cô, nhưng khi nhìn thấy đôi tay đang siết chặt của Nam Phong và ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của anh, nỗi sợ đó lại biến thành một sự quyết tâm. Cô sẽ không để anh phải chiến đấu một mình.

"Chúng ta phải đi ngay," Nam Phong nói, giọng nói không còn một chút do dự. "Bọn chúng đã ra tay với Tuấn Anh, mục tiêu tiếp theo chắc chắn là chú Minh. Chúng ta không còn nhiều thời gian."

Anh hành động vô cùng nhanh gọn và chuyên nghiệp. Anh rút ra một chiếc túi du lịch đã được chuẩn bị sẵn từ trong tủ quần áo. Bên trong không phải là quần áo, mà là một xấp tiền mặt dày cộp, hai chiếc điện thoại "cục gạch" rẻ tiền, một bộ sơ cứu y tế nhỏ và một vài vật dụng cá nhân. Anh ném cho cô một chiếc điện thoại. "Vứt điện thoại của em đi. Từ giờ chỉ dùng cái này. Bọn chúng có thể theo dõi chúng ta qua GPS."

Khả Vy không hỏi nhiều, lập tức làm theo. Cô chỉ kịp vơ vội vài bộ quần áo đơn giản, nhét vào một chiếc balo. Sự quyết đoán của anh trong giờ phút nguy cấp này khiến cô cảm thấy an tâm một cách lạ thường.

Họ không sử dụng những chiếc xe sang trọng của mình. Nam Phong thực hiện một cuộc gọi ngắn gọn. Mười lăm phút sau, một chiếc Toyota Fortuner màu xám bạc, một dòng xe vô cùng phổ biến, không có gì nổi bật, đã được một người đàn ông lạ mặt lái đến đậu sẵn ở tầng hầm B4.

"Đi thôi," Nam Phong nói, nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía chiếc xe.

Họ rời khỏi Sài Gòn vào giữa trưa, hòa vào dòng xe cộ đông đúc để tránh bị chú ý. Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên cao tốc Long Thành - Dầu Giây, đi ngang qua đoạn đường nơi vụ "tai nạn" đã xảy ra, Khả Vy bất giác rùng mình.

"Đừng sợ, có anh ở đây," Nam Phong nói, tay anh vẫn giữ chặt tay cô, truyền đến một hơi ấm vững chãi.

Ban đầu, chuyến đi khá suôn sẻ. Họ bàn bạc về kế hoạch tiếp theo. Làm sao để tiếp cận chú Bùi Quang Minh? Làm sao để thuyết phục một người đã phải sống trong sợ hãi suốt bảy năm trời tin tưởng và giúp đỡ họ?

Nhưng khi chiếc xe bắt đầu đi vào địa phận tỉnh Bình Thuận, nơi những cung đường trở nên vắng vẻ hơn với hai bên là những vườn thanh long bạt ngàn, Nam Phong bắt đầu cảm thấy bất an. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu.

Một chiếc sedan màu đen, không rõ biển số, đã bám theo xe họ được hơn hai mươi phút.

Anh bắt đầu thử. Anh đột ngột tăng tốc, chiếc sedan cũng tăng tốc. Anh giảm tốc, nó cũng giảm tốc. Anh rẽ vào một con đường nhỏ, nó cũng lập tức rẽ theo.

"Bọn chúng đến rồi," Nam Phong nói, giọng nói lạnh đi.

Khả Vy quay đầu lại nhìn, tim cô như thắt lại. Chiếc xe đen kia càng lúc càng tiến lại gần, thái độ vô cùng hung hãn.

"Khả Vy," Nam Phong nói, mắt vẫn dán chặt vào con đường phía trước, "thắt chặt dây an toàn vào."

Lời nói của anh vừa dứt, chiếc sedan màu đen đã gầm lên một tiếng, lao vọt lên, cố tình ép xe của họ vào lề đường. Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×