Tôi trở lại nhịp sống bình thường, không còn dậy sớm chải chải vuốt vuốt, ngắm nhìn mình trong gương như một đứa thần kinh nữa. Tóm lại tuổi trẻ không nên yêu đương, hậu quả to lớn vẫn còn đọng trong lòng tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được.
Hạ Mi hôm nay không đi học, có lẽ nó sẽ nghỉ học một thời gian. Tôi sẽ bàn với Lan và Mây sắp xếp đến dạy kèm nó. Một đứa tiếp thu chậm, học kém như tôi hôm nay quyết tâm học hành chăm chỉ để làm nhiệm vụ truyền bá kiến thức cho bạn.
Lan và Mây nghe tôi kể chuyện hôm qua, chúng nó bắt đầu nổi lên tính buôn dưa lê, bán dưa nhà hàng xóm. Thêm mắm dặm muối khiến tôi không khỏi run rẩy.
Cái Mây hốt hoảng:
"Hạ Mi đột nhiên phản ứng kịch liệt trong nhà hoang. Mà căn nhà hoang đó đã đồn có ma từ thời bố mẹ tao còn nhỏ rồi."
Lan hùa theo:
"Đúng đúng rồi, tao biết chuyện này này. Ban đầu sống và xây dựng căn nhà đó là của một gia đình chuyển từ Nam Định lên trên này khai hoang lập nghiệp. Lúc đào móng xây nhà thì đào lên được bảy bộ hài cốt, nghe đồn đây là bảy bộ hài cốt của bảy cô gái trẻ, thời Mĩ xâm lược Việt Nam ta, bảy cô gái xinh đẹp bị bọn giặc độc ác vô nhân tính này bắt giữ, lôi ra làm nô lệ тɪ̀пһ Ԁụᴄ, ђàภђ ђạ rất man rợn, sau đó bị ɢɨết bằng nhiều cách trong chính ngôi nhà này. Gia đình đó không biết âm hồn của bảy cô gái vẫn còn lảng vảng ở đó, chỉ thắp hương cúng vái sơ sài. Đen đủi bọn họ bị bảy hồn ma nguyền rủa. Bắt đầu từ người chồng, múc nước dưới giếng đột nhiên bị một thế lực siêu nhiên nào đó kéo xuống giếng, dìm xuống đáy và không lên được, cuối cùng ૮ɦếƭ đuối. Người vợ đã biết điều, mời thầy cúng đến nhưng thầy cúng nói rằng âm khí rất mạnh, cúng bái nhiều năm may ra mới có thể xua đuổi được. Chị vợ dù chạy ngược xuôi tìm hết thầy cúng này đến thầy cúng khác vẫn không tránh khỏi việc bị nguyền rủa, đang chặt gà thì bị con dao chặt đứt rời bàn tay, miệng muốn la hét nhưng không thể phát ra tiếng, cuối cùng ૮ɦếƭ vì mất máu. Đáng tiếc là người vợ đang mang song thai, ba mẹ con ૮ɦếƭ vì một lí do hãi hùng."
Tôi run lẩy bẩy, tôi chỉ biết căn nhà bị đồn có ma, ai nghĩ sự tích nó lại kinh hồn đến vậy. Ngày nào cũng đi học qua căn nhà đó, ai mà chịu nổi cơ chứ, vậy mà tôi còn phải gắn bó những hơn một năm nữa, tôi bắt đầu suy nghĩ về việc chuyển trường.
Chưa hết, cái Lan tiếp tục kể:
"Khoảng mười năm sau, có một nhóm sinh viên thuê căn nhà đó làm nơi ở trọ, căn nhà lúc đó đã được tu sửa giống như bây giờ, có điều mới hơn rất nhiều. Bọn họ không hề hay biết gì về chuyện ma quỷ kia bởi chủ trọ giấu diếm rất kĩ. Cuối cùng, năm người con trai trẻ khoẻ, đẹp trai cùng lúc treo cổ tự tử. Từ đó căn nhà này bị bỏ hoang cho đến tận bây giờ. Người dân ở đây đồn rằng, tính cả người chồng hồi xưa lẫn năm người thanh niên, thì mới tế được sáu mạng cho bảy cô gái đó, vẫn còn một hồn ma chưa có người tế mạng, nên bây giờ thi thoảng vẫn có người nhìn thấy bóng người lởn vởn trong căn nhà."
Ba chúng tôi chìm trong thế giới riêng của mình, tập chung nghe Lan kể. Không hẹn mà cùng suy nghĩ đến một chuyện: phải chăng Hạ Mi bị hồn ma của cô gái còn lại nhập?
Tôi bỗng thấy lạnh sống lưng. Cả ba đứa ôm nhau run lẩy bẩy. Chúng tôi quyết định không tiết lộ chuyện này với ai hết, Hạ Mi đang điều trị bệnh, nếu nói ra sẽ gặp rất nhiều rắc rối, có thể Hạ Mi sẽ bị kỉ luật vì khiến Trịnh Văn Nam và Phạm Quỳnh Anh trở nên thê thảm.
Trống vào lớp vang lên, đứa nào về chỗ đứa đấy.
Truy bài đầu giờ, cô giáo chủ nhiệm hôm nay trịnh trọng vào trông coi lớp. Tôi không để ý, cúi xuống tập chung đọc sách cho đến khi lời cô vang lên khắp lớp:
"Hôm nay lớp chúng ta vinh dự đón một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường LQ B đến trao đổi. Đề nghị các em cho một tràng pháo tay chào đón bạn."
Tôi hiếu kì ngẩng lên xem. Người cô giáo giới thiệu vừa bước vào, cả lớp tôi đã nhao nhao lên hô hào. Cũng phải thôi, quá đẹp trai, quá hot, quá nổi tiếng, không ai khác chính là hắn cả.
Tôi tức nắm chặt bàn tay lại. Chắc chắn là hắn đã chủ động làm việc này. Sao tôi có thể quên được việc mẹ hắn từng nói quen hiệu trưởng bên trường hắn và em trai của bố hắn là hiệu trưởng trường này cơ chứ. Việc hắn vào đây là quá dễ dàng. Để tôi đoán tình tiết tiếp theo nhé! Cô giáo sẽ bảo hắn xuống ngồi cùng tôi.
Trần Mạnh Toàn, rốt cuộc khi nào cậu mới buông tha cho tôi đây?
Hắn lạnh lùng giới thiệu:
"Chào các bạn, tôi là Trần Mạnh Toàn, mong được giúp đỡ."
Chất giọng trầm khàn mê người khiến lũ con gái gào thét ầm ĩ. Khỏi phải nói, quá nửa lớp này có trong fanclub của Trần Mạnh Toàn.
Quả đúng như suy nghĩ của tôi, cô giáo nói rất rõ ràng:
"Toàn à, em xuống chỗ Hạ Linh ngồi nhé! Cái bạn nữ trông ngu ngu trắng trắng ngồi bàn bốn dãy giữa kia kìa."
Ngu ngu trắng trắng? Cô tôi từ bao giờ biết đùa như vậy? Uất ức không nói nên lời, tôi sợ nói lại sẽ ăn hạnh kiểm trung bình mất nên đành nín nhịn. Cả lớp thì cười ầm lên.
Tôi không sợ hãi, vênh váo nhìn thẳng vào hắn, hắn dám cười, dám nhếch mép xem, tôi sẽ mặc kệ cả cô giáo, mặc kệ chú hắn làm hiệu trưởng, tháo luôn giày phi thẳng vào mặt hắn. May cho hắn, mặt hắn không biến sắc.
Tôi định đứng lên phản đối thì không ngờ chính hắn đã từ chối trước khiến tôi vô cùng ngạc nhiên:
"Em không ngồi cùng bạn đâu ạ."
"Thế em muốn ngồi chỗ nào vậy? Nhà trường cùng các bạn sẽ tạo điều kiện hết sức cho em."
Các học sinh kể cả nam với nữ liên tục nhao nhao giơ tay xin cô cho hắn ngồi cùng bọn họ.
Tôi khinh bỉ, tất cả đều hám trai, ngay cả Lan với Mây cũng vứt hết liêm sỉ, đứng hẳn lên ghế tạo sự chú ý.
Hắn không nhanh không chậm đáp:
"Em ngồi chỗ nào cũng được ạ, miễn không phải chỗ của Ninh Dương Hạ Linh."