Nam rời khỏi căn hộ với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Địa điểm hẹn là một tòa nhà văn phòng to lớn nằm giữa trung tâm thành phố, nơi đặt trụ sở của chương trình truyền hình thực tế “Thử Thách Hài Hước” mà anh vừa được chọn. Đi bộ chưa đầy 15 phút, Nam đã đứng trước cửa tòa nhà với bảng hiệu sáng rực rỡ và slogan “Đừng bao giờ quá nghiêm túc, hãy cười hết mình!”. Câu slogan nghe có vẻ đơn giản đến mức... hơi đáng sợ.
Bước vào sảnh, một cô tiếp tân xinh đẹp đeo badge có ghi chữ “Chào mừng anh Nam” cười tươi tắn đưa cho anh tập hồ sơ và hướng dẫn bước lên tầng 7, nơi “phòng ký kết hợp đồng thử thách vui vẻ”. Anh đi theo phòng ban được chỉ dẫn mà lòng vẫn còn bâng khuâng. “Liệu đây có thật là bước ngoặt cuộc đời? Hay chỉ là trò đùa đau đớn?”.
Phòng ký hợp đồng được thiết kế như một studio nhỏ, nội thất phối màu tươi sáng và có vài poster ghi những câu slogan vui nhộn như “Cười nhiều hơn, sống lâu hơn” hay “Thất bại = Buồn cười x 2”. Một người đàn ông trung niên mặc vest phù hợp với hình tượng giám đốc chương trình bước ra đón Nam.
“Chào anh Nam, tôi là ông Hùng - giám đốc chương trình. Anh thực sự rất may mắn khi được chọn. Nhưng trước khi bắt đầu, chúng ta phải ký hợp đồng nhé!” Ông nói với nụ cười đầy bí hiểm.
Nam ngồi xuống bàn ký hợp đồng mà trong lòng hồi hộp vô cùng. Hợp đồng dày cộm, làm từ giấy bóng mượt, với những điều khoản vô cùng đặc biệt khiến anh đọc mà không khỏi bật cười.
“Điều khoản số 1: Anh phải tham gia tất cả các thử thách, không được từ chối hay bỏ cuộc.” Nam tự hỏi, “Nếu thử thách là nhảy múa trong quán cà phê thì sao đây?”.
“Điều khoản số 2: Anh phải luôn luôn giữ tinh thần vui vẻ, và được khuyến khích cười thật to, kể cả khi không vui.” Nam nghĩ bụng rằng nếu bị bắt cười cũng như đang diễn hài, liệu có thành một diễn viên hài hay không? Anh cười khẩy.
“Điều khoản số 3: Mọi hành động của anh trong chương trình được ghi hình và phát sóng công khai. Anh đồng ý để khán giả biết hết mọi câu chuyện, kể cả những lúc không đẹp đẽ nhất.” Nam gật đầu, dù trong lòng có chút lo lắng về sự riêng tư.
“Điều khoản số 4: Trong trường hợp anh hoàn thành tất cả thử thách, sẽ có phần thưởng lớn và nhiều cơ hội phát triển.” Nam nheo mắt, “Ôi, liệu có tiền không nhỉ?” Anh nghĩ phần thưởng tốt nhất chính là khỏi nhàm chán.
Khi ký xong, ông Hùng trao cho Nam một cái horn màu vàng vàng và bảo: “Cái này anh mang theo suốt chương trình, khi cần giao tiếp với ban tổ chức thì thổi cái kêu ‘tít tít tít’ ấy.” Nam nhìn cái horn nhỏ xinh mà không nhịn được cười, sao cứ cảm giác như cầm đồng hồ báo thức của trẻ con.
Kết thúc ký hợp đồng, Nam được dẫn đi tham quan khu vực thử thách. Anh thấy có rất nhiều không gian tràn ngập sắc màu rực rỡ, những bàn ghế, dụng cụ và các đạo cụ kì quặc đủ kiểu. Một vài người chơi khác đang tập luyện trượt patin trong bộ trang phục gà con, còn 1 nhóm đang thi kể chuyện cười hóng hớt như sắp nổ lì xì.
Nam thấy vừa sợ vừa hào hứng lẫn lộn. Anh tự nhủ, “Đây có thể là 1 trong những quãng đời khó quên nhất. Mà dù sao, ít nhất cũng vui.” Anh quyết tâm rằng mình sẽ không bỏ cuộc, dù có thế nào, kể cả khi phải hóa trang thành vịt hay tập yoga cùng lũ gà như tên chương trình đã đề cập.
Kết thúc ngày hôm đó, Nam trở về nhà trong tâm trạng rối bời, vừa lo vừa phấn khích. Vừa mở cửa phòng, anh gần như… té nhào vì quên cả cài khóa cửa. Căn phòng bé nhỏ của anh chưa từng chứng kiến nhiều tiếng cười đến vậy, dù đó là những tiếng cười của chính anh.
Rồi anh nhủ lòng: “Chương mới của cuộc đời bắt đầu từ đây. Cười thôi, cười hết mình!”