hào kiệt giang hồ: kiếm tình trường

Chương 3: Tiếng sét giang hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sớm mai trên đỉnh núi vẫn còn phủ sương mù, từng tia nắng đầu tiên len qua những tán cây cao, tạo thành những dải sáng lung linh trên mặt đất. Lạc Thần đứng trên mỏm đá, tay đặt lên kiếm, mắt mở rộng, tinh thần tập trung cao độ. Ngay từ hôm qua, Vân Thần đã bắt đầu dạy cậu những bài tập cơ bản về cảm nhận khí lực, di chuyển và phản xạ trong chiến đấu. Mỗi động tác, mỗi bước chân, mỗi nhịp thở đều được luyện tập như một điệu múa, uyển chuyển nhưng đầy uy lực.

Cậu vừa hoàn thành bài luyện tập sáng, bỗng nghe từ phía rừng già vang lên tiếng la hét và tiếng chân chạy rầm rập. Trực giác mách bảo rằng đây không phải trò chơi trẻ con hay sinh vật rừng. Lạc Thần nhíu mày, mắt đảo nhanh theo âm thanh, rồi lập tức nhảy xuống mỏm đá, lướt nhẹ nhàng như một bóng ma xuống cánh rừng rậm.

Tiếng hét ngày càng rõ, kèm theo những tiếng roi và tiếng gươm va vào nhau lạch cạch. Cậu tiến lại gần, và hình ảnh hiện ra trước mắt khiến cậu không khỏi giật mình: một nhóm ba người thanh niên và hai phụ nữ trẻ đang bị một nhóm giang hồ mặt đen bao vây giữa khu rừng. Những tên côn đồ này mang theo gươm, giáo, roi da, tỏ vẻ khát máu và thiếu kiên nhẫn.

Lạc Thần đứng lặng quan sát, phân tích tình huống chỉ trong vài giây. “Họ đông hơn, nhưng chưa thống nhất chiến thuật. Nếu lợi dụng địa hình, có thể tạo bất ngờ.” Cậu bước lên một tảng đá cao, tay đặt nhẹ lên kiếm, mắt lấp lánh quyết đoán.

Một tên côn đồ nhận ra bóng người trên tảng đá, gào lên: “Ai đó đứng trên đá! Ra đây, hoặc chết với chúng tao!”

Lạc Thần không trả lời, chỉ nhún chân, đột ngột lao xuống như tia chớp, thanh kiếm trong tay lướt nhanh theo quỹ đạo hoàn hảo. Chỉ một động tác, thanh kiếm vút qua không khí, đập trúng tay tên côn đồ, khiến hắn rớt vũ khí. Tiếp theo, cậu dùng gậy tre hạ gục hai tên khác, di chuyển nhẹ nhàng, nhanh như chớp, từng đòn đánh đều chính xác và uy lực.

Nhóm bị truy sát nhìn theo, mắt mở to, không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Một trong hai cô gái hét lên: “Người… người đó… cứu chúng tôi!”

Lạc Thần không nói gì, chỉ di chuyển như bóng ma giữa những cây cổ thụ, sử dụng cả khí lực và kỹ năng chiến đấu cơ bản mà Vân Thần đã dạy, khiến những tên côn đồ không kịp phản ứng. Chỉ trong vài phút, nhóm giang hồ mặt đen đã bị đánh tơi tả, một số bỏ chạy, một số bị thương nặng.

Người còn lại run rẩy, nhìn Lạc Thần, chưa kịp nói lời cảm ơn thì cậu đã quay đi, ánh mắt lạnh lùng nhưng ánh lên vẻ bình thản của kẻ đã quen chiến đấu.

Khi nhóm bị truy sát bình tĩnh lại, họ tiến đến nơi Lạc Thần vừa đứng, hỏi: “Cậu… cậu là ai? Sao có thể… mạnh thế?”

Lạc Thần chỉ lặng lẽ đáp: “Chỉ là người qua đường. Hãy đi nhanh, đừng ở lại đây lâu.”

Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác khác lạ xuất hiện. Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng sức mạnh để bảo vệ người khác, và cảm giác đó vừa hưng phấn vừa kỳ lạ. Cậu nhận ra rằng giang hồ không chỉ là đấu đá hay tìm kiếm danh tiếng, mà còn là nơi mà những kỹ năng và chính nghĩa có thể tạo ra sự khác biệt.

Nhóm được cứu nhìn Lạc Thần với ánh mắt kính nể, và một trong số họ, một chàng trai có khuôn mặt sắc sảo, bước lên nói: “Cậu… nếu không ngại, hãy đi cùng chúng tôi một đoạn. Chúng tôi muốn tìm một nơi an toàn để nghỉ.”

Lạc Thần thoáng nhìn họ, rồi gật đầu. Cậu không quen giao tiếp, nhưng cảm giác trách nhiệm khiến cậu không thể bỏ mặc những người vừa gặp trong tình thế nguy hiểm.

Họ cùng nhau đi, trong khi nhóm thanh niên kể lại: “Chúng tôi vừa lấy được một bí mật nhỏ của một bang phái giang hồ. Họ theo dõi chúng tôi từ lâu, và hôm nay, cuối cùng cũng truy sát chúng tôi.”

Lạc Thần nghe mà nhíu mày. Giang hồ, bí mật, theo dõi – tất cả những yếu tố này chỉ càng khiến trái tim cậu rộn lên một nhịp khác. Đây không còn là trò chơi trẻ con, mà là cuộc sống thực sự trong thế giới rộng lớn và nguy hiểm ngoài kia.

Trong suốt hành trình, Lạc Thần thể hiện kỹ năng phi thường: di chuyển như gió, né tránh bẫy rừng, phản ứng với mọi tình huống một cách nhanh nhạy. Mọi người trong nhóm dần nhận ra rằng cậu không chỉ mạnh mẽ mà còn tính toán, cẩn trọng và lạnh lùng, điều mà họ chưa từng thấy ở bất cứ ai.

Khi màn đêm buông xuống, họ dừng chân ở một hang núi nhỏ, nơi có lửa trại và bóng dáng yên bình hiếm hoi giữa rừng già. Nhóm thanh niên và hai cô gái ngồi quanh lửa, mắt ánh lên sự biết ơn và tò mò.

“Người… cậu tên gì?” một cô gái hỏi, giọng còn run rẩy.

“Lạc Thần,” cậu trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm, không để lộ quá nhiều cảm xúc.

Những câu chuyện quanh lửa trại tiếp tục, nhóm kể chi tiết về âm mưu của bang phái đang truy sát họ. Lạc Thần lắng nghe, suy tính trong lòng. Những gì cậu nghe được cho thấy giang hồ ngoài kia không hề đơn giản, và con đường cậu vừa bước vào sẽ đầy cạm bẫy, mưu kế và nguy hiểm.

Nhưng cũng từ đây, tên tuổi Lạc Thần bắt đầu vang lên trong giới giang hồ. Dù cậu chưa hề muốn nổi danh, những hành động xuất thần hôm nay đã tạo ra một dấu ấn mạnh mẽ, khiến những kẻ khác trong rừng nghe tiếng và bàn tán: “Có một thiếu niên, mạnh mẽ, di chuyển nhanh như bóng chớp… họ gọi cậu ta là Lạc Thần.”

Sáng hôm sau, Lạc Thần rời hang núi, tiếp tục hành trình cùng nhóm người được cứu. Dọc đường, cậu dần nhận ra rằng phiêu bạt không chỉ là tìm kiếm sức mạnh hay danh tiếng, mà còn là học cách sống, học cách quan sát thế giới và hòa nhập với con người.

Buổi trưa, khi họ dừng chân bên dòng suối trong vắt, Lạc Thần cẩn thận rửa kiếm, ánh mắt nhìn xa xăm. Cậu tự nhủ: “Thế giới này… rộng lớn hơn mình tưởng. Và mình sẽ không để bản thân bị bỏ lại phía sau.”

Những ngày tiếp theo, Lạc Thần cùng nhóm phiêu bạt qua những cánh rừng rậm, những đỉnh núi cao, học cách quan sát, đánh giá và phản ứng với giang hồ xung quanh. Mỗi lần gặp nguy hiểm, cậu đều sử dụng sự nhạy bén, kỹ năng và trí tuệ, khiến nhóm người dần dần đặt niềm tin vào cậu.

Một buổi tối, khi họ cắm trại bên suối, một tên côn đồ từ bang phái truy sát hôm qua xuất hiện, tách nhóm ra và thách thức Lạc Thần một trận đấu. Chỉ trong nháy mắt, cậu sử dụng chiêu thức gậy tre kết hợp kiếm, đánh bại kẻ thù mà không hề hấn gì, khiến cả nhóm và kẻ thù kinh ngạc.

Từ trận chiến đó, Lạc Thần bắt đầu được biết đến không chỉ là một cậu bé mồ côi mạnh mẽ, mà là người có thể thay đổi cán cân giang hồ, khiến những kẻ côn đồ phải dè chừng.

Kết thúc ngày, Lạc Thần đứng trên đỉnh núi, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng, gió núi thổi qua tóc, tạo nên một hình ảnh vừa uyển chuyển vừa lạnh lùng. Tiếng sét giang hồ vừa vang lên, báo hiệu rằng từ nay, Lạc Thần đã bước vào thế giới rộng lớn và nguy hiểm, nơi tên tuổi và sức mạnh bắt đầu định hình số phận.

Cậu biết rằng, đây chỉ là bước khởi đầu, và phía trước còn vô số thử thách: những bang phái thù địch, những âm mưu giang hồ, và những bí ẩn về bản thân. Nhưng cậu đã sẵn sàng, bước chân phiêu bạt đã vững chắc, và tên Lạc Thần sẽ còn vang xa trong giang hồ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×