hào môn duyên phận

Chương 1: Bước ngoặt bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều nhẹ nhàng rơi trên con phố nhỏ, làm đường phố lấp lánh những ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt. Cô gái trẻ, Lâm An, vội vã che ô, bước nhanh qua từng vũng nước, tay ôm chặt túi xách như thể sợ một cơn gió mạnh sẽ thổi bay tất cả những thứ quý giá trong đó. Chiếc áo khoác màu xám ôm sát cơ thể khiến cô vừa gọn gàng vừa thanh thoát, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên một nét lo lắng và mệt mỏi của một ngày dài làm việc.

An vừa rẽ vào con hẻm nhỏ, nơi những cửa hàng đóng cửa sớm sau một ngày bán hàng, vừa cố gắng tránh những vũng nước bẩn văng lên từ những chiếc xe lao qua. Bỗng một tiếng động mạnh vang lên phía trước. Một chiếc xe ô tô sang trọng, màu đen bóng loáng, lao tới bất ngờ. Cô đứng chết lặng trong giây lát, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi thứ dường như chậm lại; thời gian như ngừng trôi.

Trong khoảnh khắc ấy, một người đàn ông bước ra từ bóng tối bên cạnh chiếc xe, nhanh như cơn gió. Anh chặn chiếc xe bằng một cú nhảy dứt khoát, tay giữ lấy tay lái, thân hình cao ráo, áo sơ mi trắng vừa vặn, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết đoán. “Đứng xa ra!” – giọng nói của anh vang lên, vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát.

An bị động, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chiếc ô tô đã dừng lại, trượt nhẹ trên mặt đường ướt, tạo ra một luồng hơi nước mỏng. Người đàn ông quay lại, ánh mắt quét nhanh cô một lần, rồi nhướng mày. Cảm giác lạnh lùng trong ánh mắt anh khiến cô không khỏi lùi lại, lòng vừa hoảng sợ vừa tò mò.

“Cô… ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng ẩn chứa một chút lo lắng hiếm thấy. An lắp bắp, chưa kịp trả lời, chỉ biết gật nhẹ.

Cú va chạm tưởng chừng như không may này lại là cơ hội để An gặp anh – Tổng tài Lục Thiên Hạo, người mà trong giới kinh doanh, tiếng tăm của anh khiến cả thành phố phải kính nể. Người ta nói anh lạnh lùng, quyền lực, ít ai dám tiếp cận. Nhưng giờ đây, anh đứng ngay trước mắt cô, không phải trong những cuộc họp trang trọng hay sự kiện xa hoa, mà là ngay trong con hẻm nhỏ tầm thường này, bảo vệ cô khỏi một tai nạn có thể xảy ra.

An cúi đầu, giọng run run: “C…cảm ơn anh… Anh… anh không sao chứ?”

Lục Thiên Hạo lắc đầu, ánh mắt vẫn giữ nét lạnh lùng nhưng có một sự nhẹ nhàng lạ thường. “Không sao. Cô nên chú ý quan sát đường hơn.” Anh nói xong, thẳng người, ánh mắt quét qua cô một lần nữa như muốn ghi nhớ hình ảnh này, rồi quay lưng về phía chiếc xe.

An đứng đó, cảm giác trong lòng vừa bàng hoàng vừa hưng phấn. Cô không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc này, cô nhận ra một thứ gì đó kỳ lạ – một sự thu hút vừa đáng sợ vừa khiến cô tò mò.

Những ngày sau đó, hình ảnh người đàn ông ấy vẫn không thôi ám ảnh An. Trong tâm trí cô, những ánh mắt sắc lạnh, cử chỉ dứt khoát, giọng nói trầm ấm vẫn vang vọng. Và rồi, cơ hội gặp lại anh đến sớm hơn cô tưởng tượng.

Vào một buổi chiều khác, khi An đang tất bật chuẩn bị đóng cửa cửa hàng, một cuộc điện thoại bất ngờ vang lên. Đầu dây bên kia là giọng nói trầm, dứt khoát, khiến cô lập tức nhận ra: “Cô là Lâm An, đúng không?”

“V…vâng, tôi là An. Anh…” Cô lúng túng, chưa kịp hoàn thành câu thì giọng nói tiếp tục: “Tôi muốn gặp cô. Có chuyện quan trọng.”

An cầm điện thoại, tim đập mạnh. Từ trước tới nay, cô chưa từng bị một người lạ nào mời gặp mặt như thế này, đặc biệt là người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ mưa hôm nọ. Nhưng trực giác mách bảo, đây không phải là lời mời bình thường.

Ngày hẹn gặp, An đứng trước một tòa nhà sang trọng, toàn bộ kính và thép, ánh nắng chiếu qua mặt kính lấp lánh, tạo ra một cảnh tượng vừa choáng ngợp vừa huyền bí. Cô bước vào sảnh, nhìn quanh, rồi nhận ra anh đang đứng ở cầu thang, ánh mắt hướng về phía cô. Lục Thiên Hạo – vẫn lạnh lùng, vẫn uy nghi, nhưng giờ đây ánh mắt anh có phần mềm mại hơn khi nhìn cô.

“Cô đi cùng tôi.” Anh nói ngắn gọn, giọng vẫn đều nhưng khiến An cảm thấy không thể từ chối.

Họ đi qua hành lang rộng lớn, mỗi bước chân của anh đều khiến sàn nhà dường như rung lên nhịp điệu của quyền lực. An không khỏi ngước nhìn, vừa kinh ngạc vừa căng thẳng. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của mình sẽ không còn bình thường nữa. Một thế giới hoàn toàn khác – xa hoa, quyền lực, nhưng cũng đầy những rủi ro và thử thách – đang mở ra trước mắt cô.

Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, Lục Thiên Hạo không nói nhiều về lý do gọi An tới. Thay vào đó, anh quan sát cô một cách tỉ mỉ, từng cử chỉ, từng ánh mắt, như đang tìm kiếm điều gì đó quan trọng. Cảm giác được quan sát, được chú ý từ một người quyền lực như anh khiến An vừa lo lắng vừa… một chút tự hào, dù chính cô cũng không hiểu lý do.

Trước khi chia tay, anh trao cho cô một danh thiếp: “Sẽ còn nhiều chuyện chúng ta cần nói. Hãy giữ liên lạc.”

An cầm danh thiếp, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm mưa chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện sắp tới – những bí mật, những thử thách, và cả một mối quan hệ mà cô chưa từng tưởng tượng.

Khi rời tòa nhà, An dừng lại, nhìn lên bầu trời chiều tím hồng, mưa đã tạnh từ lâu. Một suy nghĩ lóe lên trong cô: “Liệu người đàn ông này có thật sự là định mệnh của mình, hay chỉ là một thử thách mà tôi phải đối mặt?”

Nhưng An biết chắc một điều: từ khoảnh khắc này, cô sẽ không còn là cô gái bình thường ngày nào. Một cánh cửa mới đã mở ra – cánh cửa dẫn vào thế giới của quyền lực, bí ẩn và… tình yêu.

Và thế, bước chân đầu tiên vào thế giới ấy, dù còn bàng hoàng và hoài nghi, cũng chính là bước ngoặt thay đổi cuộc đời Lâm An mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×