Sáng sớm hôm đó, hậu cung tràn ngập không khí căng thẳng. Lâm Ngọc Trinh vừa thức dậy, bước ra sân trong tẩm cung, nhận ra những ánh mắt dò xét không chỉ từ phi tần mà còn từ những quan viên đi lại trong cung. Nàng đã quen với áp lực, nhưng sự tinh tường và nhạy bén vẫn luôn được đặt lên hàng đầu.
Tạ Lan – phi tần mưu mô nổi tiếng trong hậu cung – đã không nguôi ý định hạ bệ Ngọc Trinh. Hôm nay, cô ta chuẩn bị một kế hoạch tinh vi nhằm thử thách trí tuệ, nhẫn nại và khả năng xử lý tình huống của hoàng hậu mới.
“Ngọc Trinh,” Tạ Lan nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy hiểm ý, “hôm nay có một buổi tiệc trà đặc biệt, mời tất cả phi tần và vài quan viên tham dự. Ta hy vọng nàng sẽ tham gia để chúng ta cùng trò chuyện, trao đổi.”
Ngọc Trinh nhìn thẳng, giữ nụ cười điềm tĩnh: “Dạ, hoàng hậu sẽ tham dự. Một buổi trò chuyện sẽ giúp mọi người hiểu nhau hơn.”
Thực chất, đây là một bẫy tinh vi. Trong tiệc trà, Tạ Lan đã bố trí những câu hỏi hóc búa, thậm chí một vài phi tần được lệnh “vô tình” tạo ra tình huống gây khó xử, nhằm quan sát phản ứng của Ngọc Trinh trước hoàng đế.
Khi tiệc trà diễn ra, Tạ Lan khéo léo đặt ra câu hỏi:
“Hoàng hậu, nếu có một phi tần vừa vi phạm lễ nghi, vừa được hoàng đế yêu mến, nàng sẽ xử lý thế nào?”
Một vài phi tần khẽ cười, ánh mắt lóe lên sự thách thức. Cả phòng chờ đợi phản ứng của Ngọc Trinh. Nếu trả lời sai, nàng sẽ mất uy tín; nếu trả lời quá mềm mỏng, sẽ bị xem là yếu đuối.
Ngọc Trinh nhắc lại lời dạy của Lưu Tường: quan sát, đọc vị và xử lý tình huống bằng trí tuệ. Cô hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh, giọng điềm tĩnh:
“Dạ, uy tín và lễ nghi phải đi đôi với nhau. Ai vi phạm nhưng chưa nhận thức được, có thể giáo dục. Ai cố tình làm trái, dù được yêu mến, cũng phải chịu trách nhiệm. Chỉ khi luật lệ công bằng, hậu cung mới ổn định và quyền lực mới được tôn trọng.”
Tiếng nói dứt khoát, mạch lạc và khéo léo khiến cả phòng lặng im. Hoàng đế từ xa quan sát, ánh mắt lộ vẻ hài lòng hiếm hoi. Ngọc Trinh không chỉ hóa giải cạm bẫy, mà còn khẳng định trí tuệ và bản lĩnh của mình.
Nhưng Tạ Lan không bỏ cuộc. Sau buổi tiệc, cô ta tạo ra một tình huống nhỏ: nhờ một vài phi tần gây ra “tai nạn” trong khu vườn, khiến Ngọc Trinh vô tình phải đối diện với sự hiểu lầm và thị phi từ các phi tần khác. Nàng đứng trước thử thách mới – xử lý tình huống khéo léo mà không làm mất uy tín.
Ngọc Trinh hít sâu, quan sát từng ánh mắt, từng cử chỉ. Cô biết rằng bình tĩnh và lời nói đúng lúc sẽ là chìa khóa. Nàng điềm tĩnh giải thích, dùng trí tuệ và khéo léo để làm sáng tỏ sự việc, đồng thời không để ai nhận ra âm mưu phía sau. Những phi tần chứng kiến đều phải thán phục: cô gái trẻ này vừa thông minh, vừa tinh tế và đủ can đảm đối mặt với thử thách.
Hoàng đế đứng gần đó, ánh mắt dịu đi phần nào. Ông chưa từng thấy ai mới bước vào hậu cung mà vừa giữ lễ nghi, vừa xử lý tình huống khó khăn một cách tinh tế. Ánh mắt ông dừng lại lâu hơn trên Ngọc Trinh, không chỉ là quan sát, mà là sự đánh giá, sự chú ý tinh tế và bắt đầu nảy sinh một sự tò mò đặc biệt.
Khi đêm xuống, Ngọc Trinh đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu qua hồ sen. Cô cảm nhận rõ rệt sự thay đổi: không chỉ các phi tần phải dè chừng, mà hoàng đế cũng bắt đầu chú ý đến từng bước đi, từng lời nói của nàng.
Cô thầm nhủ: Cạm bẫy của Tạ Lan chỉ làm ta mạnh mẽ hơn. Ta sẽ tiếp tục quan sát, đọc vị và sử dụng trí tuệ để bảo vệ bản thân. Một ngày nào đó, hoàng đế sẽ không chỉ nhìn nhận ta, mà còn bắt đầu đặt niềm tin và để tâm…
Và từ nơi sâu thẳm trong lòng, Ngọc Trinh biết rằng: những thử thách phía trước sẽ khốc liệt hơn, nhưng nàng đã sẵn sàng. Với trí tuệ, sự tinh tế và lòng dũng cảm, nàng sẽ tiếp tục ghi dấu ấn trong hậu cung – và trong trái tim hoàng đế lạnh lùng.