hẹn hò trên sóng nhạc

Chương 10: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Nhất Linh thức dậy với tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng. Những khoảnh khắc gần gũi với Tề Dạ vẫn còn ám ảnh cô, khiến tim cô rung động mỗi khi nghĩ đến anh. Nhưng cô cũng biết rằng, trong thế giới showbiz, thử thách từ bên ngoài có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và hôm nay sẽ là một trong những ngày như thế.

Cô chuẩn bị trang phục nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, tóc buộc nửa, trang điểm tự nhiên nhưng tươi tắn. Nhìn vào gương, cô tự nhủ: “Nhất Linh à, hôm nay phải bình tĩnh. Chỉ là công việc… nhưng cũng là cơ hội để hiểu anh ấy hơn, và… để đối mặt với thử thách.”

Khi bước vào phim trường, Nhất Linh nhận thấy Tề Dạ đã có mặt từ sớm, khoác vest đen, ánh mắt sắc bén nhưng dịu đi phần nào sau những khoảnh khắc gần gũi trước đó. Nhìn anh, cô cảm thấy tim mình vừa hồi hộp vừa phấn khích.

“Cô đến sớm vậy?” Giọng anh vang lên, trầm, lạnh nhưng mang theo sự tò mò.

“À… tôi muốn chuẩn bị trước,” cô lí nhí, cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Tim cô vẫn đập nhanh.

Cảnh quay hôm nay là một buổi dã ngoại trong công viên, nhưng đạo diễn thông báo sẽ có sự xuất hiện của fan hâm mộ và báo chí để ghi hình hậu trường, tạo hiệu ứng “thực tế” và tăng độ tương tác cho MV. Nhất Linh biết rằng, sự xuất hiện của đám đông sẽ là thử thách đầu tiên cô phải đối mặt.

Máy quay bắt đầu ghi hình. Nhất Linh bước theo Tề Dạ, tim đập mạnh mỗi lần anh nghiêng người, ánh mắt lướt qua cô. Anh dẫn cô đi qua con đường rợp bóng cây, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô, vừa đủ để tim cô rung lên dữ dội.

“Bình tĩnh, theo nhịp tôi,” Tề Dạ nói, giọng trầm, nghiêm nghị nhưng dịu dàng.

Nhất Linh đỏ mặt, vừa bối rối vừa thích thú: “Anh… nghiêm khắc quá đấy!”

Tề Dạ nhếch mép, ánh mắt thoáng dịu, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Muốn hoàn hảo thì phải nghe tôi.”

Sự cố bất ngờ xảy ra ngay khi họ vừa bắt đầu cảnh quay. Một nhóm fan hâm mộ quá khích chen lấn, hò hét, giơ điện thoại chụp hình. Không khí trở nên hỗn loạn, các nhân viên bảo vệ phải vội chạy tới can thiệp.

Nhất Linh giật mình, suýt té. Tề Dạ ngay lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô sát vào người. Ánh mắt anh sắc bén, nhìn thẳng vào đám fan, giọng trầm:

“Lùi ra!”

Nhất Linh cảm thấy tim mình vừa lo lắng vừa an tâm. Trong vòng tay anh, cô cảm nhận được sự bảo vệ tuyệt đối. Cô tự nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao tôi lại rung động đến thế này?”

Sau khi tình huống được kiểm soát, đạo diễn quyết định tạm nghỉ để ổn định không khí. Nhất Linh và Tề Dạ bước vào góc yên tĩnh, thở phào.

“Anh… cảm ơn,” cô nói, giọng nhẹ, mắt nhìn xuống đất.

Tề Dạ không đáp lời ngay, chỉ nhìn cô một lúc, rồi nói: “Cô nên tự bảo vệ bản thân nhiều hơn. Tôi không phải lúc nào cũng có thể đứng ở bên cạnh.”

Nhất Linh đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa ấm áp. Cô biết rằng, anh vừa nghiêm túc vừa quan tâm đến cô theo cách kín đáo nhất.

Buổi chiều, họ tiếp tục quay cảnh dã ngoại, lần này là cảnh trò chuyện thân mật và cùng nhau trải nghiệm các trò chơi nhỏ. Mỗi khoảnh khắc gần gũi đều khiến họ hiểu nhau hơn. Nhất Linh nhận ra rằng, càng phối hợp với Tề Dạ, cô càng cảm nhận rõ sự ấm áp và quan tâm của anh, không chỉ là trong công việc mà còn là cảm xúc thật.

Trong lúc nghỉ giải lao, Tề Dạ bất ngờ hỏi: “Cô… cảm thấy thế nào khi ở gần tôi?”

Nhất Linh hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh, nhưng cô cố gắng bình tĩnh: “À… tôi thấy thoải mái… nhưng cũng bối rối.”

Anh nhún vai, ánh mắt dịu: “Bối rối là bình thường. Chỉ cần cô thành thật với cảm xúc của mình.”

Nhất Linh nhìn anh, cảm giác tim vừa ấm áp vừa lo lắng. Cô thầm nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao tôi lại thấy trái tim bối rối đến vậy?”

Cảnh quay tiếp theo là cảnh ăn trưa trên thảm picnic. Khi Nhất Linh cúi xuống nhặt món ăn rơi, Tề Dạ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi sát hơn. Khoảnh khắc này vô tình bị ống kính bắt trọn. Nhất Linh đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Anh… sao lại gần tôi như vậy?” cô hỏi, giọng hơi run.

Tề Dạ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Để đảm bảo cô không bị vấp.”

Trong lòng Nhất Linh, cảm giác này khác hẳn. Anh không chỉ bảo vệ cô một cách lạnh lùng, mà còn có một phần quan tâm thật sự, khiến cô rung động.

Nhưng thử thách chưa dừng lại. Một nhóm phóng viên xuất hiện, hỏi về mối quan hệ của hai người. Một câu hỏi bâng quơ nhưng đầy ẩn ý:

“Nhất Linh, liệu cô và Tề Dạ có phải là một cặp thật không?”

Nhất Linh lúng túng, đỏ mặt, chưa biết trả lời ra sao. Tề Dạ nhíu mày, ánh mắt sắc bén hướng về phía phóng viên, giọng lạnh:

“Chúng tôi đang tập trung vào công việc. Những câu hỏi cá nhân, xin đừng làm phiền.”

Nhất Linh cảm thấy vừa an tâm vừa xấu hổ. Anh luôn bảo vệ cô một cách quyết liệt, nhưng cách anh xử lý tình huống khiến cô hiểu rằng, trái tim anh quan tâm đến cô nhiều hơn lời nói thể hiện.

Ngày hôm nay kết thúc, ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, tạo khung cảnh lãng mạn. Nhất Linh thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô biết rằng, thử thách đầu tiên từ bên ngoài đã khiến cả hai xích lại gần nhau hơn, và qua mỗi khoảnh khắc như vậy, tình cảm giữa họ càng trở nên khó phân rạch ròi.

Trong khi đó, Tề Dạ đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng. Anh nhận ra rằng, trái tim vốn lạnh lùng của mình đang thay đổi. Khoảnh khắc hôm nay chính là bước ngoặt khiến anh bắt đầu thừa nhận cảm xúc – dù vẫn chưa dám thừa nhận với chính bản thân.

Những thử thách từ bên ngoài không chỉ kiểm tra khả năng phối hợp của họ, mà còn tạo điều kiện cho chemistry và tình cảm phát triển, khiến họ phải đối mặt, hiểu nhau và dần thừa nhận tình cảm lẫn nhau – điều mà cả hai chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong trò chơi giả vờ hẹn hò này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×