hẹn ước giữa thành phố

Chương 5: Cuộc Giải Cứu Trong Bóng Tối – Tình Yêu Thử Thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông điện thoại của Minh reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ căng thẳng của anh. Là Lan. "Minh, anh có sao không? Em thấy tin nhắn của anh rồi. Em đang đợi anh ở văn phòng", giọng Lan đầy vẻ lo lắng.

Minh thở phào nhẹ nhõm. "Anh không sao. Em có thấy ai lạ mặt quanh văn phòng không?".

"Không có ai cả", Lan trả lời. "Nhưng em có cảm giác không yên tâm. Anh về nhanh đi".

Minh phóng xe vun vút về văn phòng. Khi anh vừa bước vào, Lan đã chạy đến ôm chầm lấy anh. Cô siết chặt anh, như muốn chắc chắn rằng anh vẫn bình an. Minh cũng ôm chặt lấy cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng, mọi hiểm nguy dường như tan biến.

"Anh không sao rồi. Em đừng lo", Minh nói, giọng anh nhẹ nhàng.

Lan buông Minh ra, nhìn vết băng trên tay anh. "Anh đi đâu mà để bị thương vậy?".

Minh kể lại chuyện gặp Dũng "Đại Bàng" và bị tấn công. Lan nghe xong thì mặt mày tái mét. "Anh đi một mình mà không nói cho em biết! Anh biết nguy hiểm đến mức nào không?".

"Anh không muốn em dính vào nguy hiểm", Minh nói.

Lan nhìn Minh, ánh mắt cô đầy kiên quyết: "Anh nghĩ em là ai? Em là nhà báo, em quen với nguy hiểm rồi. Anh quên sao, chúng ta là đồng minh mà. Có gì thì cùng nhau đối mặt!".

Minh nhìn Lan, anh thấy trong cô không chỉ có sự dũng cảm mà còn có một tình cảm sâu sắc dành cho anh. Anh gật đầu: "Được rồi. Lần sau anh sẽ không giấu em nữa. Giờ chúng ta có một manh mối quan trọng. Anh Huy đã nói cô Mai đang bị giam giữ ở một nhà kho cũ ở ngoại ô, gần khu công nghiệp bị bỏ hoang".

Lan nghe xong thì mắt cô sáng lên. "Vậy chúng ta phải đi ngay! Không thể để cô Mai gặp nguy hiểm được!".

Minh gật đầu. Họ nhanh chóng chuẩn bị đồ nghề: đèn pin, bộ đàm, và cả một khẩu súng mà Minh cất giữ bí mật. Lan nhìn khẩu súng, ánh mắt có chút lo lắng nhưng cô không nói gì. Cô biết, trong tình huống này, đôi khi bạo lực là điều cần thiết để bảo vệ bản thân và những người khác.

Họ lái xe ra ngoại ô, men theo con đường vắng vẻ, heo hút dẫn đến khu công nghiệp bị bỏ hoang. Màn đêm bao trùm, chỉ có ánh đèn pha xe của họ rọi sáng con đường. Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây khô khốc.

Khi đến gần khu công nghiệp, Minh tắt đèn pha, đi chậm lại. Anh và Lan xuống xe, đi bộ vào. Họ đi qua những nhà máy bỏ hoang, những con đường rêu phong, đổ nát. Mùi ẩm mốc, mục rữa bốc lên trong không khí.

Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một nhà kho cũ kỹ, nằm sâu trong góc khu công nghiệp. Cánh cửa sắt hoen gỉ, khóa chặt bằng một ổ khóa lớn. Ánh đèn lờ mờ hắt ra từ bên trong, cho thấy có người đang ở đó.

"Đây rồi", Minh thì thầm. "Chúng ta phải cẩn thận. Chắc chắn có người canh gác".

Minh và Lan đi vòng ra phía sau nhà kho, tìm một lối vào khác. Họ phát hiện ra một cửa sổ bị vỡ, đủ lớn để một người có thể chui vào. Minh ra hiệu cho Lan đợi bên ngoài, anh sẽ vào trước.

"Anh Minh, cẩn thận đó!", Lan lo lắng dặn dò.

Minh gật đầu. Anh nhẹ nhàng trèo vào trong. Bên trong nhà kho tối om, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ một góc phòng. Minh cẩn thận di chuyển, tìm kiếm. Anh nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ phía góc phòng. Anh bật đèn pin, rọi sáng.

Và anh thấy cô Mai. Cô bị trói vào một cái ghế, miệng bị bịt kín. Gương mặt cô xanh xao, tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn còn một tia hy vọng khi nhìn thấy Minh.

Minh nhanh chóng chạy đến, gỡ băng dính trên miệng cô Mai. "Cô Mai, cô có sao không?".

Cô Mai ho sù sụ, rồi nói yếu ớt: "Cám ơn anh. Tôi... tôi đã bị chúng giam giữ ở đây... Chúng muốn tôi giao nộp bằng chứng...".

Đúng lúc đó, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên từ phía cửa. "Có người!". Minh thì thầm. Anh biết, những kẻ canh gác đã phát hiện ra sự đột nhập.

Minh nhanh chóng tháo trói cho cô Mai. Anh dặn cô phải trốn vào một góc khuất. "Cô hãy trốn vào đây. Tôi sẽ dụ bọn chúng ra ngoài. Lan đang đợi bên ngoài, cô hãy chạy ra với cô ấy".

Cô Mai gật đầu. Minh cầm khẩu súng lên, chuẩn bị đối phó. Khi cánh cửa nhà kho mở ra, hai tên côn đồ bước vào, tay cầm đèn pin rọi sáng khắp nơi.

"Ai đó!", một tên quát lên.

Minh bắn một phát súng chỉ thiên, rồi nhanh chóng ẩn nấp. Tiếng súng vang dội trong đêm tối, làm lũ côn đồ giật mình. Chúng bắt đầu tìm kiếm Minh.

"Chạy đi cô Mai!", Minh hét lên.

Cô Mai nhân cơ hội đó, lao ra phía cửa sổ mà Minh đã đột nhập vào. Cô nhanh chóng trèo ra ngoài, chạy về phía Lan.

Bên ngoài, Lan nghe thấy tiếng súng, cô biết đã có chuyện. Cô nhanh chóng chạy đến vị trí cửa sổ, nhìn thấy cô Mai. "Cô Mai! Cô có sao không?".

Cô Mai yếu ớt gật đầu. "Có... có Minh ở trong đó... Anh ấy đang bị chúng bao vây...".

Lan nhìn vào bên trong nhà kho, thấy Minh đang đơn độc chống chọi với lũ côn đồ. Cô biết mình không thể đứng yên. Cô rút điện thoại ra, định gọi cảnh sát, nhưng chợt nghĩ lại. Nếu bây giờ gọi cảnh sát, bọn chúng có thể chạy thoát, và Minh sẽ gặp nguy hiểm.

Lan quyết định phải hành động. Cô bảo cô Mai ẩn nấp, rồi cô cầm lấy một thanh sắt cũ kỹ ở gần đó, lao vào nhà kho. "Minh! Em đến giúp anh đây!".

Minh nhìn thấy Lan, anh bất ngờ nhưng cũng cảm thấy một luồng sức mạnh mới. "Lan! Em làm gì ở đây? Ra ngoài đi!".

"Em sẽ không bỏ anh lại một mình!", Lan đáp lại, giọng cô kiên quyết.

Minh và Lan cùng nhau chiến đấu. Minh dùng kỹ năng võ thuật của mình, Lan thì dùng sự nhanh nhẹn và cây sắt trong tay. Họ phối hợp ăn ý, đẩy lùi lũ côn đồ. Tuy nhiên, bọn chúng quá đông, và Minh cũng đã bị thương.

Trong lúc hỗn loạn, một tên côn đồ đã vồ lấy Lan, định khống chế cô. Minh thấy vậy, ánh mắt anh lóe lên sự giận dữ. Anh lao tới, tung một cú đá mạnh vào tên côn đồ, giải thoát cho Lan.

"Chúng ta phải đi thôi!", Minh nói, giọng anh gấp gáp. "Chúng ta không thể ở đây mãi được".

Minh và Lan dìu nhau chạy ra khỏi nhà kho, lao vào màn đêm. Tiếng la hét của lũ côn đồ vẫn vang vọng phía sau. Họ chạy miệt mài, không ngừng nghỉ, cho đến khi ra đến con đường lớn.

Cuộc giải cứu đã thành công, nhưng họ biết rằng, đây chỉ là khởi đầu. "Lão đại" sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cuộc chiến này sẽ còn cam go hơn rất nhiều. Nhưng Minh và Lan, giờ đây không còn đơn độc nữa. Họ có nhau, có tình yêu vừa chớm nở trong hiểm nguy, và có quyết tâm đưa sự thật ra ánh sáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.