Hoa Thiên Cốt

Chương 10: Chương 4 - Phần 1


trước sau

Chương 4: Nước ao Tam Sinh
“Trường Lưu Sơn có tám ngàn đệ tử, chưởng môn là Tôn thượng, chủ chưởng Tuyệt Tình điện. Sư huynh của Tôn thượng cũng là sư phụ của huynh, Ma Nghiêm, quản lý mọi chuyện to nhỏ trên Trường Lưu Sơn, chủ chưởng Tham Lam điện. Tiểu sư thúc Sênh Tiêu Mặc tính tình lười biếng, chấp chưởng Tiêu Hồn điện, nhưng rất ít khi để ý đến chuyện trong phái.”
“Vâng.” Hoa Thiên Cốt gật đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây. Đại điện hùng vĩ tráng lệ, à trống trải, lớp lớp màn hoa màu tím, sàn đều lát loại bạch ngọc tốt nhất, thậm chí có thể phản chiếu bóng người. Cột trụ cực lớn mấy người mới ôm hết, phía trên được khảm dạ minh châu.
Lạc Thập Nhất đi lên phía trước, hai tay đút trong túi áo, nghĩ thầm: Tiểu cô nương này ăn mặc rách rưới, lại không có chút căn cơ và pháp lực nào, cũng không thấy tiên tư, chẳng lẽ Tôn thượng lại tiện tay nhặt từ nhân gian? Trong mười tiên ban chắc nên xếp nàng vào ban cuối cùng. Nhưng dù sao cũng là người Tôn thượng đích thân đưa về, còn dẫn theo một linh trùng không rõ lai lịch, không tùy tiện qua loa được. Thật là, Tôn thượng cũng không bảo phải sắp xếp thế nào, làm khó hắn quá.
Haiz, thôi thì vẫn làm như bình thường đi, nếu không cũng thật khó ăn khó nói với sư phụ.
“Thiên Cốt, đệ tử mới nhập môn chưa bái sư phụ chia làm mười tiên ban: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Đệ tử các tiên ban ở đằng trên phần lớn là được các phái khác đưa đến, hoặc tiên tư cực cao hoặc pháp lực cực mạnh, muội có thể sẽ không theo kịp. Huynh sắp uội vào lớp Quý nhé? Lớp này phần nhiều là phàm nhân và người mới tu luyện, tiến độ tương đối chậm, muội không cần quá cố sức.”
“Được.” Hoa Thiên Cốt gật đầu, thầm nghĩ không biết liệu Tôn thượng có đích thân dạy bọn họ không?
Hai người đi qua một cái hành lang gấp khúc thật dài, thỉnh thoảng gặp vài vị tiên nhân mỗi người mặc một màu áo, trên người có chuông, có hoa, vẻ mặt lãnh đạm gật đầu hành lễ với Lạc Thập Nhất. Tuy rằng phong thái thanh nhã, nhưng so với Bạch Tử Họa mà nói, tất cả những người này đều rất tầm thường, nàng trông cũng chẳng mấy lưu luyến.
Đột nhiên Hoa Thiên Cốt nhớ ra cung vũ của chưởng môn Mao Sơn còn ở trong ngực mình. Vương Mẫu đã đồng ý giúp nàng triệu tập đệ tử Mao Sơn, đến lúc đó chắc hẳn Vân Ẩn sẽ tới đây tìm nàng ấy nhỉ? Khi đó trả lại cung vũ và hai quyển sách kia cho hắn là được rồi. Những thứ khác nàng không hiểu, vừa không có tư cách lại không có năng lực, đâu giúp được gì. Nhưng dù sao hai chuyện Thanh Hư đạo trưởng và Lâm Tùy Ý nhờ cũng coi như sắp xếp ổn thỏa, vậy là đã vô cùng may mắn rồi.
Nhưng hiện tại nàng đã tới Trường Lưu Sơn, nếu Lãng ca ca tới Mao Sơn không tìm thấy nàng liệu có lo lắng không? Cả Đông Phương Úc Khanh nữa, không biết về nhà xử lý chuyện ra sao rồi? Còn Trương đại phu trong thôn nữa, có nên nghĩ cách gửi thư về báo cho họ biết mình đã tìm được chỗ an toàn để nương thân không? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt nhận ra thế gian này người mình quen biết, nhớ mong ít ỏi chừng này thôi.

Đi theo Lạc Thập Nhất ra sau đại điện, có rất nhiều ánh mắt chằm chặp soi mói nàng, nàng cúi đầu nhìn mình, cả người lôi thôi bẩn thỉu, thậm chí bên hông còn giắt một chiếc liềm, trông thật giống ăn mày đầu đường xó chợ, chẳng hề hợp với Trường Lưu Sơn, một nơi đến cả không khí cũng đượm chất tiên này.
“Đúng rồi, Thiên Cốt.”
“Dạ?”
“Muội vừa tới không biết rất nhiều thứ, có thể từ từ học, nhưng nhất định phải nhớ kĩ, tôn ti cấp bậc ở Trường Lưu Sơn rất nghiêm khắc, rất nhiều quy định. Muội bây giờ là người nhập môn muộn nhất, tất cả mọi người trong sư môn muội đều phải gọi là sư huynh, sư tỉ, trước mặt tiểu sư thúc thì không sao, nhưng ở trước mặt sư phụ của huynh thì nhất định phải chú ý đến lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ. Trong sư môn, chưởng môn là Tôn thượng, sư phụ của huynh là Thế tôn, tiểu sư thúc là Nho tôn, thấy ai đều phải quỳ xuống thi lễ. Không thể tùy tiện xuống núi hay xuống biển, cũng không được lên Tam Điện, rừng cấm phía sau núi lại càng không được vào. Mỗi đêm phải nghỉ ngơi vào giờ Hợi, giờ Mẹo phải dậy sớm thần tu. Nơi ở của môn nhân trong núi có mười hai thiên điện: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Muội ở Hợi điện, người dạy lớp Quý là Hủ Mộc Thanh Lưu, lát nữa huynh mang muội đi gặp cậu ta, đến đó sẽ thu xếp chỗ ăn ở và việc học hành uội. Không biết gì có thể hỏi cậu ta.”
“Vâng, sau một năm bái sư cũng sẽ vậy sao?”
“Người đắc đạo thường ngồi thiền, không cần phải ăn hay ngủ. Nhưng nơi này là Trường Lưu Sơn, hơn phân nửa là người phàm và tiên nhân có pháp lực rất thấp. Sau khi bái sư, phần lớn thời gian đều đi theo bên cạnh sư phụ của mình, mỗi sư phụ có cách dạy đồ đệ, quản lý và thái độ khác nhau.” Trong lòng Thập Thất thầm than một câu, đừng bái phải sư phụ nghiêm khắc như hắn là tốt rồi.
“Sư huynh có thể bái Thế tôn là sư phụ, hẳn là rất lợi hại?”
“Thật ra lợi hại hay không không thể nói rõ, nhưng huynh làm việc chắc chắn, đáng tin khiến người rất hài lòng, lại kể một số chuyện vặt vãnh của chúng đệ tử, nịnh nọt sư phụ.”
Hoa Thiên Cốt sững sờ không cất nổi bước.
Lạc Thập Nhất quay đầu lại mỉm cười với nàng: “Sư muội còn quá nhỏ, tâm hồn trong sáng, nhưng nếu muội đã tới đây thì huynh phải nhắc nhở một chút. Muội vừa không có gia thế, vừa không có pháp lực, lại vừa không có quyền tước, khó tránh khỏi bị bắt nạt. Hơn nữa muội là người Tôn thượng mang về, rất nhiều đệ tử đã nhìn thấy, chắc chắn sẽ có người gây khó dễ. Nếu quá đáng quá, muội có thể tìm huynh hoặc Thanh Lưu nhờ giúp đỡ. Nhưng trong phái có rất nhiều chuyện, không thể chuyện gì cũng quan tâm được, nên phần lớn đều phải dựa vào chính bản thân mình.”
“Phức tạp thế sao?” Hoa Thiên Cốt hoang mang nhìn hắn.
“Đương nhiên, chờ muội thích ứng một thời gian rồi sẽ biết.”
Hai người lại tiếp tục đi, tới một tòa điện hùng vĩ nhưng khác hẳn đại điện lộng lẫy, đột nhiên một đám mây đỏ phóng tới.
Hoa Thiên Cốt hoa mắt, còn chưa nhìn rõ đã bị búng một cái vào trán.
“Hỏa Tịch, đệ lại nghịch ngợm rồi.” Lạc Thập Nhất thở dài.
“Đâu mà sư huynh, từ xa đệ đã ngửi thấy mùi đồ tốt, sợ bị Thanh La cướp mất nên phải đến đánh dấu trước!”
Đám mây đỏ kia cứ thế chuyển động, tụ lại thành hình, hóa ra lại là một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi. Người đó mặc một bộ áo đỏ rực như lửa, lưng thắt đai ngọc, bên hông giắt một đóa hoa cung đỏ tươi màu máu, trông cao sang lộng lẫy, lộ ra cả ngạo khí và tà khí.
Hoa Thiên Cốt thấy trán mình nhưng nhức, xoa xoa, trừng mắt nhìn thiếu niên đang đứng giữa không trung.
“Người mới sao? Chính là người về núi cùng Tôn thượng?”
“Ừ, đệ đừng bắt nạt ma mới như thế, muội ấy không biết gì đâu. Huynh đang định mang muội ấy tới ao Tam Sinh.”
“Ừm, bẩn như thế phải tắm cho sạch.” Hỏa Tịch từ không trung bay xuống, Hoa Thiên Cốt thấy chân hắn như có ngọn lửa đang cháy, không nhịn được tặc lưỡi.
Hắn đi một vòng xung quanh Hoa Thiên Cốt, con ngươi chuyển động nhanh như chớp, nói năng đưa đẩy rồi đột nhiên dựa vào người Lạc Thập Nhất, không biết thầm thì với hắn điều gì.
Lạc Thập Nhất lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Hỏa Tịch vươn tay ra định cầm Thiên Thủy Tích trên cổ Hoa Thiên Cốt, thì bất ngờ có ánh chớp lóe lên, ngón tay tê liệt.
Hỏa Tịch ủ rũ quay đầu đi, bỗng thấy một con sâu trong suốt đang bò trên vai Hoa Thiên Cốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, hai cái râu trên trán còn tóe lên ánh chớp.
Có nhầm không, một con sâu bé tí mà dám phóng điện đánh hắn. Hỏa Tịch vươn tay định xách nó lên, Hoa Thiên Cốt vội vàng lùi xuống, trốn phía sau Lạc Thập Nhất.
Lạc Thập Nhất không nén nổi, cười ranh mãnh: “Đừng đùa nữa, tên nàng ấy là Hoa Thiên Cốt, sau này là đệ tử của lớp Quý. Thấy Thanh Lưu đâu không?”
“Không, hắn lúc nào mà chả xuất quỷ nhập thần. Hê hê, Thiên Cốt, sau này vui rồi. Đệ lượn trước, nếu thấy Thanh La thì tuyệt đối đừng nói là đã gặp đệ nhé.” Hắn còn chưa nói xong đã bay đi mất.
Lạc Thập Nhất lắc đầu cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Đó là ai thế?” Hoa Thiên Cốt tò mò hỏi.
“Hỏa Tịch, đệ tử của tiểu sư thúc, trời sinh tính nghịch ngợm, sư thúc không quản được đệ ấy, hay nói chính xác hơn là không thèm quản. Vũ Thanh La đệ ấy vừa nhắc cũng là đệ tử của tiểu sư thúc, sư muội của Hỏa Tịch. Đó là đôi dở hơi hay gây chuyện khiến người khác đau đầu ở Trường Lưu Sơn. Hơn nữa hết lần này đến lần khác lại được tiểu sư thúc bao che, mọi người đều bất lực với bọn họ.
“Thế tôn và Nho tôn có rất nhiều đồ đệ sao?”
“Không đâu, sư phụ của huynh chỉ nhận ba đệ tử, thật ra huynh không phải lão đại, nghe sư thúc bảo trước kia từng có một người nữa nhưng đã bị trục xuất khỏi sư môn. Hiện tại sau huynh còn hai đồ đệ, Hồ Thanh Khâu và Thượng Thượng Phiêu. Tiểu sư thúc chỉ có hai đồ đệ là Hỏa Tịch và Vũ Thanh La.”
“Tôn thượng không có ai sao?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Có lẽ vì có quá nhiều việc, nhiều ràng buộc.” Lạc Thập Nhất trầm tư nói.
Hoa Thiên Cốt không hiểu lắc đầu lên tiếng: “Muội muốn bái Tôn thượng làm thầy.”
Lạc Thập Nhất kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nàng.
Thấy nàng vô cùng kiên định lặp lại: “Muội muốn bái Tôn thượng làm thầy.”
Hắn đột nhiên không nhịn được phì cười, cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Thật ra trước kia ta cũng muốn như thế…”
Đầu Hoa Thiên Cốt bị hắn gõ vài cái.
“Muốn làm đồ đệ của Tôn thượng còn khó hơn lên trời, nhưng muội cứ cố gắng đi!”
“Tôn thượng nói nếu một năm sau có thể làm người vừa lòng thì sẽ suy nghĩ chuyện nhận muội.”
“Thật sao?” Mặt Lạc Thập Nhất nháy mắt nhìn như ăn phải quả hồng thối, nghẹn họng trân trối không thể tin được.
“Thật mà! Cho nên một năm này muội nhất định phải cố hết sức.” Hoa Thiên Cốt vung nắm tay nhỏ lên không trung.
Hắn nhướn mày. Tôn thượng lại nói những lời như thế sao? Hê hê, kiểu này là có trò hay để xem rồi. Bằng không ở Trường Lưu Sơn xa rời thế tục này quả thực nhàm chán đến vô cùng!
“Đúng rồi sư huynh, sao Hỏa Tịch sư huynh và những người khác lại mặc áo khác màu nhau thế?”
“À, phải rồi, chờ sau một năm nữa, muội xác định được hướng tu luyện ngũ hành của mình, mỗi hệ là một màu áo. Nếu như hệ kim là màu vàng, thì hệ mộc lại là màu xanh biếc, hệ thủy màu trắng, hệ hỏa màu đỏ, hệ thổ màu đen. Cũng không bắt buộc phải theo quy định mà tùy theo sở thích từng người. Nhưng cung linh, cung hoa, cung ngọc trên người nhất định phải có màu theo thể chất và pháp lực tương ứng.
Hoa Thiên Cốt ngộ ra gật đầu, thảo nào cung vũ của sư phụ là màu trắng, cung hoa của Hỏa Tịch lại là màu đỏ, nhìn cung ngọc bên hông Lạc Thập Nhất, là kì lân màu đen.
“Muội bái sư rồi mới có thể đeo cung linh đúng không?” Hoa Thiên Cốt thấy kì lân đẹp như vậy, không nhịn được chạm ngón tay vào.
“Tuy rằng điều này phụ thuộc vào pháp lực, nhưng nếu muội trở thành đệ tử của chưởng môn thì chắc là được.”
“Vâng, vâng.” Hoa Thiên Cốt vui vẻ gật đầu.
Lạc Thập Nhất liếc mắt nhìn Đường Bảo một cái, thấy nó lại bò vào tai Hoa Thiên Cốt say giấc nồng, không khỏi buồn cười.
“Tới rồi, đây là ao Tam Sinh.”
Lạc Thập Nhất chỉ vào ba cái ao khác thường kia nói: “Đó là nước thánh của Tam điện, muội tắm ở mỗi ao một ít, rửa sạch bụi bẩn và chướng khí của phàm thai, nước Tham Lam điện gạt bỏ tính tham, nước Tiêu Hồn điện rũ sạch ham muốn, còn nước của Tuyệt Tình điện cắt đứt si mê. Tắm càng lâu càng minh mẫn ra nhiều, đây chính là lễ rửa tội và là nghi thức quan trọng nhất để trở thành đệ tử bản môn.”
“Vâng…” Hoa Thiên Cốt có chút hoang mang giữa làn hơi nước.
Lạc Thập Nhất chỉ chỗ quần áo sạch sẽ đặt bên cạnh: “Tắm rửa đi. Ta ra ngoài chờ muội, tí nữa muội tự ra nhé!”
“Dạ.”
Đi được nửa bước, hắn lại do dự quay đầu, nói: “Có thể sẽ hơi đau đớn, nếu thật sự không thể chịu nổi thì đừng miễn cưỡng, không sao đâu.”
Hoa Thiên Cốt nửa hiểu nửa không gật đầu.
Nàng cúi đầu nhìn mặt ao trong suốt, bên trên có vài đóa hoa màu trắng dập dờn, ba con rồng trên tường phun ra nước xanh. Nàng nhảy ùm một cái vào ao rồi lay tỉnh Đường Bảo trong lỗ tai, nó bị sặc nước.
“Đường Bảo, ngươi là nam hay nữ? Không phải, là cái hay đực mới đúng. Nếu là đực thì không thể nhìn ta tắm! Ta phải tìm sợi dây bịt mắt ngươi vào mới được.”
Đầu Đường Bảo chảy vô số vạch dài đen sì.
“Con là yêu tinh, còn chưa biến thân nữa, không biết là đực hay cái. Mẹ thì có gì đâu mà phải sợ người khác nhìn. Hê hê, con cũng muốn tắm!” Nói xong nó cũng nhảy tõm xuống, vẫy vùng đạp nước bằng cách bơi của sâu.
Hoa Thiên Cốt cười, từ từ cởi quần áo bước vào ao, không thấy có gì không ổn.
Gạt tham, bỏ dục, tuyệt si sao? Hay thật.
Tắm xong rồi Hoa Thiên Cốt lại nhảy vào nước của Tiêu Hồn điện, cứ như suối nước nóng vậy, thoải mái lại khiến tinh thần khỏe khoắn, tâm trạng và đầu óc trở nên vô cùng minh mẫn.
Cuối cùng là nước của Tuyệt Tình điện, vừa mới thả chân xuống, một cảm giác tê dại truyền từ đầu ngón chân đến từng lỗ chân lông, nàng vội vàng rụt lại.
“Làm sao vậy? Mẹ Cốt Đầu?” Đường Bảo chơi đến vui vẻ ở ao bên cạnh, yêu khí trên người nó sau khi gột rửa đã hoàn toàn dung hợp được với tiên khí ở đây, không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Không sao.” Hoa Thiên Cốt nghi hoặc lại thả chân xuống, không có cảm giác gì. Lẽ nào lúc nãy nàng bị chuột rút?
Nàng nhìn hình ảnh của chính mình trong nước, đột nhiên phát hiện ra giữa mi tâm có một chữ “Hỏa” màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Sao lại thế này? Lấy nước lau mãi mà không sạch.
Nhất định là ấn kí tên Hỏa Tịch mặc đồ đỏ vừa nãy để lại trên trán mình! Đáng ghét, sao rửa mãi không hết? Lát nữa ra hỏi Thập Nhất sư huynh vậy.
Đằm mình dưới nước, trong lớp màn che bằng lụa mỏng, lò xông hình con tì hưu vàng ở trong góc phòng chứa đầy đàn hương, thôi thúc người ta đi vào cõi mộng. Hoa Thiên Cốt thoải mái đến mơ màng, không biết thiếp đi tự bao giờ.
Lạc Thập Nhất chờ bên ngoài thấp thỏm lo âu. Nước Tam Sinh có công hiệu thanh lọc lòng người, nhưng nếu người có chấp niệm quá sâu đi vào sẽ khổ không tả xiết, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên có rất nhiều người dựa vào pháp lực hoặc là tránh một chiếc ao nào đấy không tắm là qua được khảo nghiệm. Ngay cả tiên nhân cũng chẳng thể vứt bỏ được tham, dục, si, huống chi là phàm thai tục thế? Nhưng chỉ cần chấp niệm không quá sâu, hắn vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cơ mà người bình thường đi vào dù là ai cũng sẽ thét lên, Hoa Thiên Cốt này đi vào lâu như thế rồi mà ngay cả một tiếng vọng cũng không có. Xem ra tuổi nàng còn quá nhỏ, chấp niệm không sâu hay là chạm vào nước đau quá nên ngất đi rồi?
Đang mơ màng ngủ say, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó đang vỗ lên mặt mình.
“Đường Bảo, đừng linh tinh…” Hoa Thiên Cốt nghĩ rằng Đường Bảo đang bò lên mặt bèn lấy tay quơ quơ.
Nhưng vẫn bị vỗ không ngừng.
“Thiên Cốt, Thiên Cốt, muội không sao chứ?” Một giọng lo lắng truyền đến.
Hoa Thiên Cốt mấy ngày gần đây bôn ba quá mệt nhọc, vất vả tỉnh lại từ trong mơ.
Một con hạc giấy! Nàng sợ quá nhảy dựng lên.
“Thiên Cốt, muội ở trong có ổn không? Trả lời huynh.”
Hoa Thiên Cốt tập trung nghe, rõ ràng là tiếng Lạc Thập Nhất nhưng lại phát ra từ một con hạc. Con hạc kia giống như sinh vật sống, hai mắt là hai chấm son, cánh không ngừng đập lên mặt Hoa Thiên Cốt, tuy rằng không đau, nhưng cảnh tượng này vẫn không thấy bình thường.
“Muội, muội không sao!” Nàng cuống quýt bắt lấy con hạc, để trên bậc thềm bạch ngọc.
Nghĩ kĩ lại, chắc là sư huynh thấy mình lâu rồi vẫn chưa ra, lại không tiện xông vào, đành phái con hạc giấy vào xem thế nào.
Nàng tìm Đường Bảo, thấy nó đang lười biếng nằm ngủ trên một phiến lá cây nổi bập bềnh. Bị xách ra, lay hai ba cái cho tỉnh, Đường Bảo tìm cánh hoa cọ mình vào, sau đó lấy một miếng khác ra gặm. Cánh hoa bị nhấm thành hình thù kỳ quái, Đường Bảo lại nhả tơ dính chúng vào với nhau, không ngờ tạo thành một bộ áo lót và váy. Bộ váy mặc trên cơ thể màu xanh biếc trong suốt, còn có vật tròn tròn điệu đà bó quanh cái mông của nó nữa, đáng yêu không chịu được.
Hoa Thiên Cốt tức cười khoác quần áo vào, trông không khác gì đệ tử trong phái. Bộ trang phục đơn giản rộng rãi, nhưng vô cùng mềm nhẹ, sờ vào rất thích, chất vải quý này nàng chưa bao giờ được mặc. Lúc mới mặc còn hơi rộng, nhưng nó dựa theo vóc dáng cơ thể nàng mà dần dần thu nhỏ lại, vừa vặn cực kì.
Nàng tấm tắc khen kì diệu.
Đường Bảo không phục dẩu môi nói: “Sao đẹp bằng váy hoa đào của con được!”
Khi hai người ra ngoài, Lạc Thập Nhất vốn bình tĩnh chín chắn như thế đã chờ đến mức trở nên thấp thỏm lo âu.
“Cái này chắc là của huynh?” Hoa Thiên Cốt trả con hạc giấy lại cho hắn.
Lạc Thập Nhất nhận lấy: “Ướt rồi.” Nói xong lấy một chiếc khăn trắng từ trong ngực ra, cẩn thận bọc con hạc lại rồi cất vào. Khi nhìn thấy bộ quần áo của Đường Bảo, hắn ngây ngẩn cả người, sau đó quay đầu đi, lấy một chiếc khăn trắng khác lau lau chỗ nào đó trên mặt, rồi lại nhanh chóng nhét vào trong tay áo.
“Khụ khụ, sao chậm thế? Huynh còn tưởng muội xảy ra chuyện gì rồi.”
“Phiền sư huynh quá, muội ngủ quên mất.”
“Ngủ? Muội có nhầm không? Đối với phần lớn người tới đây mà nói, ao Tam Sinh là nơi vô cùng đáng sợ, muội lại ngủ quên trong đấy?”
“Sao vậy? Tắm rất thoải mái, muội không thấy có chút đáng sợ nào.” Hoa Thiên Cốt ngửi thấy người mình nơi nào cũng thơm ngát, mùi hương rất dễ chịu.
“Nước ao này dùng để lọc đệ tử nhập môn, là lễ rửa tội cũng coi như là khảo nghiệm, bình thường người có tà niệm hoặc chấp niệm quá nặng, không hợp tu tiên, không thể động vào nước Tam Sinh. Bản môn dùng nước này để phân biệt xem người tới có phải tà ma ngoại đạo hay có tiên tư hoặc tiên duyên không. Dù sao chỉ cần là người thì cũng sẽ có ít nhiều tham niệm, dục niệm và si niệm, nhưng chỉ cần không quá nặng, chịu đau đớn gột rửa là có thể qua được.”
“A! Lợi hại như vậy sao?”
“Chỉ cần tâm ngay thẳng thì đương nhiên không sợ, nhưng phần lớn đệ tử tắm xong chỉ còn nửa lớp da thôi.”
“Nhưng muội có sao đâu?”
Rất ít người xuống ao mà không có chút cảm giác nào, cho dù là kẻ đã thành tiên ít nhiều cũng sẽ có chấp niệm. Nước này đối với người ngay thẳng có thể lọc bỏ tạp niệm, còn có công dụng chữa lành vết thương rất mạnh. Nhưng đối với tà ma ngoại đạo, lại giống như một liều kịch độc.”
“Đáng sợ như vậy ư?”
“Trong môn phái có một đại hình là tắm nước Tam Sinh. Đối với người bị trừng phạt có chấp niệm nặng, hình phạt này đau đớn hơn bị đánh nhiều, toàn thân như bị lột da. Ta từng tận mắt chứng kiến một đệ tử phạm giới luật cưỡng hiếp phụ nữ phàm trần, bị phạt kéo vào ao Tiêu Hồn, nước ao ăn mòn đến tận xương cốt hắn, không chừa lại một mẩu.”
Trán Hoa Thiên Cốt mồ hôi chảy như mưa, vừa rồi dạo ở Quỷ Môn quan lâu thế mà chẳng hề nhận ra. Nàng đi theo Lạc Thập Nhất, cảm giác quanh người thoải mái như đang bay trên mây, nhưng bụng lại rất đói.
Đi đến ngoài cửa đại điện, lúc mới tới vì căng thẳng quá nên nàng đâu kịp nhìn kĩ, bây giờ mới ngó nghiêng xung quanh, thu hết tất cả vào mắt.
Nơi bọn họ đang đứng là điện cao nhất trong núi - Trường Lưu đại điện, có lẽ phải cao gấp đôi Cửu Tiên Vạn Phúc cung của Mao Sơn, màu đỏ thẫm, xám đậm và vàng kim thấp thoáng đan xen, vừa trang nghiêm vừa lộng lẫy, khiến người ta trông thấy chỉ muốn quỳ xuống. Trường Lưu Sơn trôi nổi trên biển, thừa thãi ngọc thạch, dường như tất cả sàn, ngay cả thềm đá ở quảng trường đều dùng những loại bạch ngọc khác nhau tạo thành. Tam điện bồng bềnh phía trên, lại giống như thủy tinh cung tỏa ra ánh sáng nổi bật trong rặng mây đỏ mênh mông.
Lạc Thập Nhất nói cho nàng nghe: “Trường Lưu Sơn có một chính điện, ba thánh điện, chín các, mười hai thiên điện. Chính điện phần lớn dùng để tổ chức hiến tế hoặc xử lý chuyện lớn trong núi. Ba thánh điện trên kia, do Tôn thượng, Thế tôn, Nho tôn lần lượt chưởng quản. Chín các do các vị tiên lão đức cao vọng trọng của Trường Lưu Sơn chưởng quản, có Giới Luật các, Tàng Thư các, Phong Ma các, Y Dược các, Lễ Nhạc các, Thư Hương các… Chuyện lớn trong núi không phải chỉ Tôn thượng quyết định mà cần bàn luận với Tam điện, Cửu các. Huynh đã phái người đi tìm Thanh Lưu, một lát nữa huynh ấy sẽ tới. Thanh Lưu là tiên đạo của lớp Quý, sẽ đưa muội đi đăng tịch ở Thư Hương các trước, lấy được số tiên rồi sẽ đưa muội về Hợi điện nghỉ ngơi, xong xuôi là ngày mai có thể lên lớp Quý học. Có gì không hiểu muội cũng có thể hỏi huynh ấy.”
Hoa Thiên Cốt nhìn phía hành lang xa xa, quả nhiên có một nam tử đi tới. Dáng hắn cao gầy, lại khom nửa người xuống đi đứng xiêu vẹo, thật giống như một kẻ say rượu mất trí. Bên hông hắn giắt một đoản đao, tóc rối bù, có vài sợi màu trắng, chắc là nhuộm. Quần áo mặc lùng thùng lại lôi thôi, nhất là cánh tay lộ ra ngoài kia còn có một hình xăm cổ quái. Gương mặt lún phún râu, nhếch nhác mà tang thương. Hắn đến trước mặt hai người, cụp mắt xuống, gượng thẳng vai dậy.
“Gọi ta đến có chuyện gì?” Thanh Lưu nhức đầu, phờ phạc ngáp một cái.
Lạc Thập Nhất bất đắc dĩ lắc đầu: “Huynh thế này mà bị Tôn thượng nhìn thấy chắc cũng chẳng sao, nhưng sư phụ của ta mà thấy lại trách phạt đó. Đây là đệ tử Tôn thượng mới mang về núi, được phân đến lớp của huynh, nàng chưa biết gì, huynh để ý đến nàng một chút.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!