Hoa Thiên Cốt

Chương 5: Chương 2 - Phần 2


trước sau

Nghe nói Mao Sơn có rất nhiều đệ tử tục gia, phần đông cũng tự đi khắp nơi rèn luyện, ít khi tu hành trong núi, hẳn số người ở lại cũng không nhiều. Nhưng tuyệt không thể ngay cả một người gác cổng cũng chẳng có! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả đều xuống núi trảm yêu trừ ma?
Hoa Thiên Cốt bắt đầu nôn nóng, càng lúc càng cảm thấy Mao Sơn âm u đáng sợ.
“Có người không? Có ai ở đây không?”
Hu hu hu, đừng mà, nàng vất cả lên núi như thế, lẽ nào lại không gặp được ai?
Bước vào trong, Hoa Thiên Cốt không nhịn được mà thưởng thức kiến trúc hùng vĩ nơi đây, nàng vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc, chốc lát đã tới quảng trường của Vạn Phúc cung. Ở giữa khu đất rộng rãi có một hố cực lớn, giống như Vạn Phúc cung hùng vĩ đã bị thiên thạch tàn phá vậy.
Không có một chút gió, Hoa Thiên Cốt căng thẳng đến mức nóng rần người. Nàng lau mồ hôi trên trán, hơi thở hỗn loạn không hiểu vì sao, mùi máu tanh thông qua mũi khuếch tán đến từng tế bào cơ thể.
Nàng không dám bước thêm, linh cảm có chuyện không hay đã xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được từ từ tiến tới trước hố đó.
Mùi máu tanh nồng nặc còn mang theo hơi nóng nháy mắt bao phủ nàng, Hoa Thiên Cốt hét lớn một tiếng chói tai, sợ hãi cực độ, sau đó ôm mặt quỳ trên đất.

Địa ngục trần gian!
Những cảnh tượng tanh tưởi nàng từng thấy đều không đáng sợ như nơi này.
Vô số thi thể bị nhồi thành từng lớp trong hố, tất cả đều mặc áo đạo sĩ, già trẻ lớn bé mấy trăm người. Hơn nữa trong đống xác ấy, đại đa số đã cụt chân cụt tay, bị ngâm trong máu. Ruột, mắt, ngón tay, chỗ nào cũng có… Thật thê thảm!
Nhưng bốn phía đều không có dấu vết quần ẩu, những người này có lẽ đều bị một chiêu đoạt mạng.
Hoa Thiên Cốt vừa nôn vừa dịch người tránh xa. Loáng thoáng có tiếng gì đó, tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng. Chẳng lẽ vẫn còn người sống sót?
Cố gắng quay đầu lại, nàng nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ nằm trên đống thi thể. Cánh tay ông đã mất, giữa ngực có một lỗ hổng lớn, tim phổi đều bị moi ra, thế nhưng vẫn còn tiếng rên rỉ yếu ớt.
Hoa Thiên Cốt bất chấp là lăn hay trèo, gắng sức trượt xuống cái hố, gian nan leo lên đống xác. Tay vừa chạm đến máu và dịch thể nhớp nháp, nàng liền nôn ra cả mật, nhưng vẫn liều mạng tới trước ông lão kia.
“Ông… ông ơi… ông có sao không?” Hoa Thiên Cốt chưa từng thấy ai bi thảm như vậy, nghẹn ngào sắp khóc đến nơi.
Nàng cố gắng kiềm nén, rồi ngồi ngay ngắn không dám động vào, sợ chỉ động một cái ông ấy sẽ gục xuống ngay lập tức.
Làm gì bây giờ? Phải làm sao đây? Ai nói cho nàng biết nàng phải làm gì đi!
Hai mắt ông lão nhắm chặt, trên mặt còn có dòng huyết lệ, dường như đôi mắt cũng đã bị lấy đi, nhưng gương mặt vẫn mỉm cười không có lấy một chút đau đớn.
“Vị thiếu chủ này là?”
Hoa Thiên Cốt không ngừng run rẩy: “Con… con là Hoa Thiên Cốt, bởi vì bát tự không tốt, từ nhỏ đã bị quỷ theo, con vốn… vốn muốn lên Mao Sơn bái Thanh Hư đạo trưởng học đạo. Nơi này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta chính là Thanh Hư, đều tại bần đạo vô năng, khiến cả Mao Sơn bị tàn sát… Bây giờ, bây giờ sợ không thể giúp thí chủ được…”
“Thanh Hư đạo trưởng, ngài đừng nói như vậy, tại sao nơi này lại trở nên như thế? Là môn phái phân tranh? Hay yêu nghiệt quấy phá? Sao có thể tàn nhẫn sát hại nhiều người như vậy! Con… con có thể làm gì không? Thương thế của ngài phải làm thế nào đây?”
“Nội đan của bần lão đã bị phá, mất hết nguyên khí, không thể cầm cự được lâu nữa. Chỉ tại bần đạo có mắt như mù, không nhận ra đại đệ tử Vân Ế đã sớm nhập ma! Hắn muốn cướp đoạt thần khí từ thời thượng cổ, xích Thuyên Thiên, nội ứng ngoại hợp với yêu ma, khiến ngàn năm cơ nghiệp của Mao Sơn sụp đổ chỉ trong chốc lát. Thí chủ, xin hỏi người năm nay bao nhiêu rồi?”
“Tuổi mụ là mười hai ạ.”
“Thí chủ lên núi bằng cách nào? Tên nghiệt chướng kia đã tạo phù chú xung quanh đây, pháp thuật bình thường không phá giải được. Bần đạo đã tập trung tụ nguyên khí một ngày một đêm, cuối cùng vẫn không thể truyền tin tức ra bên ngoài.”
“Ban đầu con cũng không lên được, sau đó đi tìm Dị Hủ Quân, ông ấy cho con Thiên Thủy Tích, sau đó trên đường lên Mao Sơn lại gặp được một người tên là Hiên Viên Lãng và sư phụ Lạc Hà Đông của huynh ấy. Lạc lão tiền bối đưa một con ốc truyền tin, bảo con chuyển cho ngài, ngài sẽ nhận con làm đồ đệ.”
Thanh Hư đạo trưởng sắc mặt tái nhợt, cười: “Thì ra đã gặp lão già kia! Thí chủ gõ hai lần lên cái vân thứ ba của nó xem.”
Hoa Thiên Cốt gõ cạch cạch hai cái, đột nhiên trong ốc truyền ra tiếng thét như sư tử của Lạc Hà Đông.
“Thanh Hư đạo trưởng, Lạc Hà Đông ta muốn gửi một đồ nhi cho ngươi! Ngươi không muốn nhận cũng phải nhận! Gần đây bận bịu, lần sau tới tìm ngươi uống rượu!”
Lão đạo trưởng run run nở nụ cười: “Thật là tốt, trước khi chết còn có thể nghe thấy giọng cố nhân, tiếc là không còn cơ hội cùng nhau uống rượu.”
“Thanh Hư đạo trưởng...” Mũi Hoa Thiên Cốt cay cay, “Chỉ tại ông ấy đột nhiên có chuyện gấp phải quay về, nếu không đã lên núi rồi!”
“Gần đây thiên hạ đại loạn, ông ta trở về chắc cũng vì chuyện phong ấn. Tiểu thí chủ, có thể nhờ ngươi làm giúp một việc vô cùng gấp không?”
“Xin ngài cứ nói, con nhất định sẽ làm được!”
“Mười ba tháng sau, xin thí chủ hãy giúp ta tham gia Quần Tiên yến ở Côn Luân, báo cho chúng tiên nhân chuyện Mao Sơn bị đệ tử bản môn cướp xích Thuyên Thiên. Hiện giờ ma giới, yêu giới đều hỗn loạn, nhiều nơi phong ấn đã bị phá giải, yêu ma thoát ra. Mong rằng chúng tiên nhân sẽ bảo vệ thật tốt mười lăm món thần khí thượng cổ khác, nếu không ngộ nhỡ Yêu Thần xuất thế, sợ rằng không có cách khống chế, trăm họ lầm than.”
Hoa Thiên Cốt hoang mang gật đầu.
“Tuy rằng đệ tử bản môn chết thảm, nhưng Mao Sơn vẫn chưa bị diệt. Thí chủ, ta tạm truyền chức chưởng môn cho ngươi, khi tham gia Quần Tiên yến hãy dùng Mao Sơn lệnh, tập hợp tất cả đệ tử bên ngoài quay về núi, chấn chỉnh bổn môn, đoạt lại xích Thuyên Thiên.”
“Con? Con…”
“Không sao, nếu lúc đó tiểu thí chủ không thích thì giao lại chức chưởng môn cho người trong phái, tiểu đệ tử Vân Ẩn của ta là người có thể tin cậy.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu: “Con sẽ nói cho Vân Ẩn, để huynh ấy đoạt lại xích Thuyên Thiên, chấn chỉnh môn phái.”
Thanh Hư lão đạo gật đầu, một tay kết ấn điểm lên mi tâm Hoa Thiên Cốt, ấn ký của chưởng môn chợt lóe lên rồi biến mất. Nàng cảm thấy một luồng nguyên khí và nội lực mãnh liệt chảy ào ào vào người mình.
“Thanh Hư đạo trưởng...”
“Bần đạo truyền tất cả đạo hạnh còn lại vào người thí chủ, coi như tỏ chút lòng cảm tạ.”
“Sư, sư phụ…” Hoa Thiên Cốt quỳ xuống chuẩn bị dập đầu, ý của ông ấy là muốn nhận nàng làm đồ đệ sao?
“Thí chủ mau đứng dậy, ta là người sắp chết, không thể dạy con thứ gì, hãy tới chỗ khác tìm thầy đi. Thiên hạ rộng lớn, chẳng thà chọn Trường Lưu trên thiên giới. Nếu con có thể được Tử Họa đích thân dạy dỗ, coi như là đại phúc, cũng không uổng phí duyên phận của ta và con nơi đây.”
“Bái một sư phụ khác?”
“Phải, Trường Lưu thượng tiên, Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa, người có đạo hạnh cao nhất tiên giới hiện nay. Đưa ốc truyền âm đây, ta sẽ giao con cho hắn, nhưng tính hắn vô cùng nghiêm túc, không biết có chịu nể mặt bần đạo không. Hơn nữa cũng thông báo một chuyện quan trọng khác, nhờ hắn xử lý tàn cục giúp bần đạo.”
Nói xong, Hoa Thiên Cốt thấy Thanh Hư đạo trưởng lẩm bẩm, âm phù từ miệng bay ra, chui vào ốc truyền tin, cũng không biết là nói gì.
Xong xuôi đâu vào đó, đuôi ốc hơi đỏ lên.
“Con có thấy cung vũ bên hông ta không?”
Hoa Thiên Cốt lúc này mới thấy một sợi lông chim trắng thuần không dính chút máu, nhưng vừa nãy rõ ràng đâu có. Hay tại bây giờ nàng có chút pháp lực rồi?
“Thấy ạ.”
“Con lấy nó xuống, bảo quản cẩn thận. Đây là tín vật của chưởng môn. Ngoài ra dưới lư hương trong đại điện có hai bản bí tịch, một là “Tinh túy đạo pháp” Mao Sơn truyền lại cho chưởng môn đời sau, một là “Lục giới toàn thư” do ta biên soạn, con giữ lấy, có chuyện không hiểu thì cứ tra là được. Việc sau này đều nhờ con, cuối cùng bần đạo cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Thanh Hư đạo trưởng!”
“Con đi đi, Côn Luân, Quần Tiên yến, tìm Bạch Tử Họa!”
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới từ từ bò ra khỏi chiếc hố, sau đó có một đốm lửa bùng lên từ người Thanh Hư đạo trưởng, nhưng lại không nóng chút nào.
Tất cả mọi thứ trong hố dần hóa tro, vô số những vật hình cầu phát quang chầm chậm bay lên trời.
Đó là nguyên đan của kẻ tu hành ư? Đạo hạnh cao, nguyên đan chưa bị tổn hại hẳn có thể sống lại, thấp thì chắc cũng được đầu thai chuyển thế. Không biết Thanh Hư đạo trưởng ra sao?
Hoa Thiên Cốt quỳ trước hố lạy hai lạy. Trời đột nhiên đổ mưa xuống, rửa sạch máu đọng trên người nàng. Không khí vẫn nặng nề như trước, nhưng Hoa Thiên Cốt lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sức khỏe cũng trở nên vô cùng dồi dào.
Chưa báo sư, cũng không phải đệ tử Mao Sơn, nhưng đột nhiên lại trở thành Mao Sơn chưởng môn, thật khiến người khác phải khiếp đảm. Hoa Thiên Cốt gói kĩ hai quyển bí tịch kia cất vào trong ngực rồi bắt đầu xuống núi.
Mục tiêu kế tiếp rất rõ ràng, đến Côn Luân tham dự Quần Tiên yến, thông báo việc Mao Sơn bị phản đồ cướp mất xích Thuyên Thiên, truyền chức chưởng môn cho tiểu đồ đệ Vân Ẩn của Thanh Hư đạo trưởng, sau đó cầu xin Bạch Tử Họa - Bạch lão tiền bối nhận nàng làm đồ đệ, cuối cùng theo về Trường Lưu Sơn chăm chỉ rèn luyện…
Có mục tiêu là có động lực! Hoa Thiên Cốt xuống Mao Sơn, hỏi đường tới Côn Luân, đi hai ngày thẳng về hướng Tây. Điều đáng kinh ngạc là tối đến chẳng có ma quỷ nào tới gần nàng, không biết do tác dụng từ Thiên Thủy Tích của Dị Hủ Quân hay là câu ngọc Hiên Viên Lãng tặng nữa. Nhưng đường đi ngày càng gặp nhiều tiểu quái, ngay cả những nơi đông đúc như trong thành đôi khi cũng có một, hai kẻ hình dạng kỳ lạ đi tới đi lui.
Những người bình thường không thể nhìn thấy, Hoa Thiên Cốt cũng học được cách tảng lờ chúng đi. Nhưng thỉnh thoảng có vài con rất thích mùi của nàng, nhảy lên vai khiến Hoa Thiên Cốt sởn cả da gà, đành làm bộ lơ đãng gạt đi.
Thấy người quá bẩn, khi qua rừng lại phát hiện một con suối nhỏ, Hoa Thiên Cốt liền vui vẻ nhảy vào. Dòng suối chảy qua tảng đá nhẵn bóng rồi đổ về hồ nước xanh biếc.
Hoa Thiên Cốt cởi quần áo, vui vẻ bơi qua bơi lại như con cá nhỏ, gội đầu tắm táp. Nàng cảm thấy Thiên Thủy Tích trước ngực hơi nóng lên. Gần đây nó hay phát sáng và tỏa nhiệt khiến nàng thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có gì không ổn nên vẫn đeo trên người.
Mình trần chạy ra khỏi nước, Hoa Thiên Cốt thoải mái ngồi phơi nắng dưới mặt trời. Đang chuẩn bị thay bộ quần áo sạch sẽ, đột nhiên có một tiếng “A!” truyền đến.
Chết cha, có người! Nàng còn tưởng nơi rừng thiêng nước độc này…
Hoa Thiên Cốt vội vàng ôm quần áo che đi cơ thể nhỏ nhắn. Bên cạnh dòng suối, một người dáng vẻ thư sinh đưa lưng về phía nàng, có lẽ lúc lấy nước lỡ nhìn thấy.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi…” Người nọ liên tục giải thích, ngữ khí kích động, “Ta không ngờ ở đây lại có người…”
Hoa Thiên Cốt không nói gì vội vàng mặc quần áo vào. Tuy nàng giả nam trang nhưng chỉ cần nhìn mái tóc rối tung, gương mặt đỏ rực cũng có thể biết được đây là một cô gái.
Hoa Thiên Cốt thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, không ngờ thư sinh khoác trên vai một cái giỏ kia cũng vội vàng chạy đến.
“Khổng Tử dạy: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Ta, ta quả thực không cố ý…”
Hoa Thiên Cốt chưa từng thấy giọng nói nào dịu dàng và hay đến thế, không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái. Dáng vẻ bình thường nhưng lại có khí chất bất phàm, đôi mắt phượng trong trẻo mang theo ý cười, đem đến cảm giác thân thiết khó tả.
Hiên hiên thiều cử
Trác trác lãng lãng
Như kiến bạch lộ vị hi.[2]
[2] Dịch nghĩa: Thanh tao hơn người, tỏa sáng rực rỡ, như thể sương sớm ban mai.
Bình ổn tao nhã, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta thật thoải mái, hoàn toàn cam lòng phục tùng.
“Không sao…” Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ, rất lâu sau mới giật mình tỉnh lại, tiếp tục cắm cổ chạy.
Người nọ lại đuổi theo sau, bước chân lảo đảo, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
“Sao lại không sao? Cơ thể cô nương đều đã bị ta nhìn thấy hết, nếu không chịu trách nhiệm, há chẳng phải uổng công đọc sách thánh hiền? Cô nương quý danh là gì, ngụ ở nơi đâu? Chờ ta đỗ tiến sĩ rồi sẽ thành thân với nàng!”
Đầu Hoa Thiên Cốt chảy mấy vạch đen dài. Nàng mới mười hai tuổi, còn chưa dậy thì, ngực không ra ngực mông chẳng ra mông, phẳng lì thế này, dù bị hắn nhìn thấy thì sao chứ? Mồ hôi nàng chảy ròng ròng…
“Không sao, không sao. Công tử cứ làm như không thấy là được. Xin lỗi, nhưng ta đang vội.”
“Biết nói là biết, không biết nói là không biết, ta rõ ràng thấy hết từ đầu đến chân, từ trước đến sau, sao có thể làm như không thấy được? Như thế há chẳng phải lừa mình dối người sao? Cô nương đừng lo lắng, ta nói lời giữ lời, nhất định sẽ lấy nàng!”
Hoa Thiên Cốt nghiến răng trèo trẹo, vừa ra khỏi rừng vừa phải nghe tên thư sinh cổ hủ nói quang quác không nghỉ. Lại còn một loạt những trích dẫn kinh điển, khen ngợi nhân lễ nghĩa trí tín[3] rồi đạo đức nữ tử này nọ, khiến nàng rầu thối ruột. Người ta đã không thèm để ý, hắn còn ồn ào cái gì? Hóa ra lúc đầu giọng nói bùi tai và vẻ ngoài kia đều là lừa gạt!
[3] Nhân, lễ, nghĩ, trí, tín: Năm đức tính của người quân tử.
Đi tới lối rẽ, Hoa Thiên Cốt thật sự không thể chịu nổi nữa: “Không phải huynh lên kinh đi thi sao? Chúng ta mỗi người một ngả nên nói lời từ biệt thôi, sau này gặp lại!”
“Không được, đi thi chỉ là chuyện nhỏ. Cô nương còn nhỏ tuổi đã phải đi một mình, lỡ gặp dã thú hay cướp thì biết làm sao? Dù nàng không phải vị hôn thê mà chỉ là người qua đường tình cờ gặp gỡ, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu! Ta quyết định sẽ đưa nàng đến nơi nàng muốn rồi mới lên kinh! Thi đỗ liền đến nhà nàng cầu hôn, cưới hỏi đàng hoàng đưa nàng về dinh!”
Ông trời ơi! Từ khi nào nàng trở thành vị hôn thê của hắn thế? Điên mất, điên mất, hắn có để cho nàng yên không?
“Đừng đi theo ta! Ta xin huynh đấy! Trời sinh ta mệnh xấu, đi đâu khắc đó, huynh theo ta chẳng những gặp phải phiền toái lớn, còn có thể bị quỷ ám nữa!” Đến cả Mao Sơn cũng còn gặp phải chuyện này, Thanh Hư đạo trưởng và những người đó chẳng phải bị nàng ám sao?
Thư sinh kia nghiêm mặt nói: “Tục ngữ nói ban ngày không làm chuyện xấu, nửa đêm chẳng sợ quỷ thăm. Đông Phương Úc Khanh ta đi thẳng ngồi ngay, còn ngại yêu ma quỷ quái sao?”
Hoa Thiên Cốt đi đến đâu hắn theo đến đấy, không thể thoát được. Thật sự bị bám rồi nàng cũng không biết phải làm sao, đêm đến cố dằn lửa giận, ngồi ăn bánh mỳ không thèm để ý đến nữa, hắn hỏi gì cũng khỏi trả lời. Ài, thật nhớ gà nướng Lãng ca ca làm quá!
“Ăn không?” Đông Phương Úc Khanh đưa một miếng bánh ngọt qua, Hoa Thiên Cốt nhìn nụ cười ấm áp của hắn, ma xui quỷ khiến lại nhận lấy. Không thể phủ nhận nụ cười kia rất có tác dụng an ủi và chữa vết thương lòng cho người khác, nếu hắn mà câm thì đúng là hoàn mỹ, than ôi…
“Cô nương tên gì?”
“Hoa Thiên Cốt...” Nàng vừa đút miếng bánh ngọt mềm mềm vào miệng vừa bất mãn lẩm bẩm. Đúng là mật ngọt chết ruồi mà!
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai.”
“Có hôn ước chưa?”
“Chưa.”
“Cha mẹ nàng đâu?”
“…Chỉ còn mình ta.”
Hoa Thiên Cốt đột nhiên cảm thấy trống vắng. Nàng vốn tưởng lần này bái sư được thì về sau sẽ có chỗ nương thân, không ngờ sóng chưa yên, bão lại tới.
“Mình nàng?” Đông Phương Úc Khanh nhíu mày, “Vậy nàng một mình đi đâu? Tìm người thân nương tựa sao?”
“Không phải, ta không có người thân. Ta vốn đi Mao Sơn cầu đạo, nhưng không thành. Giờ phải đi Côn Luân một chuyến.”
“Côn Luân? Đi xa như thế làm gì? Rất nguy hiểm!”
“Ta phải tham gia Quần Tiên yến.” Hoa Thiên Cốt nói xong vội che miệng lại, kể những điều này với một thư sinh sắp lên kinh dự thi làm gì chứ?
“Quần Tiên yến? Nàng bảo lên Mao Sơn cầu đạo nhưng không được, tại sao? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Cả Mao Sơn bị giết, Thanh Hư đạo trưởng trước khi mất phó thác ta đến Quần Tiên yến truyền tin.” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn Đông Phương Úc Khanh, phát hiện không phải tại mình nhanh nhảu, mà dù hắn hỏi gì, miệng nàng đều như mất tự chủ mà nói hết ra. Trời ạ, là vì giọng hắn rất bùi tai sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!