Em gái xuất giá, mặc dù chỉ từ Thanh Trì cư của đình úy phủ gả đến Thanh Ảnh cư của đình úy phủ, chị gái cũng nên đến dự. Do quan hệ nội tộc, không chỉ Oanh Ca đi dự, Dung Viên cũng đi.
Sảnh đường cao rộng, khắp nơi treo những chữ hỉ đỏ to tướng, Dung Tầm toàn thân hỉ bào đỏ chói, mắt sáng mày thanh, thân hình tựa chi lan ngọc bội đứng một bên kính cẩn nghênh đón Dung Viên.
Triều thần quỳ phục hai bên sảnh đường, Dung Viên mình vận triều phục, màu ngọc thạch, đai ngọc lóng lánh, ánh mắt thoáng dừng trên mặt Dung Tầm, rồi dắt Oanh Ca ngồi lên vị trí tôn quý dành sẵn cho mình, vừa yên vị đã khoan thai lên tiếng: “Sau khi thành hôn cũng nên để Thập Tam Nguyệt vào cung chơi với Cẩm Tước, một mình nàng trong cung cũng rất buồn”.
Dung Tầm ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào dung nhan trang điểm đoan nghiêm của Oanh Ca, chàng sững người. Không biết lúc này lòng chàng thế nào, có lẽ hoàn toàn không có cảm giác gì, giống như gặp lại một con mèo, con chó đã vứt đi, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi Oanh Ca vào cung, nhưng lại ở một nơi như vậy, trong hoàn cảnh như vậy.
Mười ngón tay thon thả của cô đón cốc trà từ tay hầu nữ, lòng bàn tay hơi ngửa, không hề tìm thấy dấu vết một thời cầm đao, cô cúi đầu thổi trà trong cốc, giọng dịu dàng. “Đã có Hy Hòa suốt ngày ríu rít, thiếp đâu có buồn”.
Dung Viên hơi nghé mắt: “Nàng chỉ nói vậy thôi”.
Hai gò má mịn như ngọc ửng hồng vẻ giận dỗi nhưng bị cốc trà che khuất, cô âu yếm lườm chàng.
Dung Tầm đứng cách hai bước, đôi mắt dài hẹp thoáng lộ vẻ băn khoăn, nhưng quan khách không ai để ý, họ đâu có như tôi lúc nào cũng chăm chú quan sát biểu hiện của Dung Tầm, có lẽ các thiếu nữ cũng muốn vậy, nhưng mấy ai dám làm như thế. Dung Tầm dường như bẩm sinh thích màu tím, thực ra chàng càng hợp màu đỏ thẫm hơn máu.
Khi chàng ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, thần sắc lại bình thường như không, xem ra có vẻ chăm chú, nhưng ít nhiều lạnh lùng xa cách. Chàng nhìn cô, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước Nguyệt nương bị ốm, nên vẫn chưa vào cung thăm phu nhân, chưa đến giờ cát tường, nếu phu nhân không bận gì, có thể đến Thanh Trì cư chuyện trò với Nguyệt nương”.
Cô khoan thai đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt lướt qua hỉ bào đỏ chói của chàng, mỉm cười, giờ cô đã không còn là con người luôn dằn vặt đau đớn chỉ vì một câu nói của chàng ngày trước: “Bệ hạ mấy hôm nay bị thương hàn, kẻ dưới không hiểu biết, ta phải hầu bên người mới yên tâm, mấy ngày nữa nhân đại tiệc đêm trù tịch tỷ muội hàn huyên cũng được”.
Mắt Dung Tầm lóe ra tia lạnh, môi lại cười vẻ chân thành: “Cũng được”.
Dung Viên ngồi bên hơi cau mày, đưa cốc trà cho Oanh Ca: “Trà nóng quá, ta đã bảo bọn họ thay cốc khác”.