Anh ta lau vết máu dính trên môi, nhếch mép: “Ghê gớm thật, tôi cứu cô, vậy mà cô lấy oán trả ơn”.
Nhưng cơ thể ra quá nhiều máu khiến tôi hoảng sợ, không thể giải thích được gì, đột nhiên òa khóc. Trong khi khóc, vùng bụng vận động quá mạnh, khiến váy tôi dần dần ướt hết, máu trào từng đợt, càng lúc càng nghiêm trọng. Nhưng tồi tệ nhất là, hôm đó tôi mặc váy trắng. Ánh mắt anh ta bắt đầu hướng vào chiếc váy của tôi, ngập ngừng một lát, anh ta hỏi: “Nước hồi à?”.
Tôi nức nở: “Cám ơn, tôi không khát. Nhưng có lẽ tôi bị xuất huyết, sắp chết rồi”.
Anh ta tiếp tục chú ý tới chiếc váy của tôi, chặc lưỡi một tiếng: “Cô không chết đâu, chỉ là thấy nước hồi mà thôi”.
Tôi không hiểu: “Nước hồi là gì?”.
Anh ta lưỡng lự một lát: “Chuyện này mẹ cô nên nói với cô chứ”.
Tôi nói: “Anh à, tôi không có mẹ, anh hãy nói với tôi đi”.
Thật khó tưởng tượng, tôi nhận được toàn bộ kiến thức về “nước hồi” từ một người đàn ông xa lạ. Nhưng càng khó tưởng tượng nếu sư phụ đích thân nói với tôi là, “Nước hồi chính là tử cung xuất huyết có quy luật, theo chu kỳ…”. Ngay ông trời cũng cảm thấy như vậy là làm khó cho một công lão bảy mươi chín tuổi, nên đã không để cho ông phải nói.
Anh ta bảo tên danh ta là Mộ Ngôn. Đương nhiên đó không phải là tên thật. Nếu một người đeo mặt nạ, thì cái tên tất nhiên cũng sẽ là tên giả, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của việc giấu mặt.
Tôi nói với anh ta tôi tên là Quân Phú Quý, hoàn toàn chỉ là do lo sợ, biết đâu con người này là kẻ thù của cha tôi. Một khi biết tôi là con gái của ông rất có thể hắn sẽ giết tôi để rửa hận. Trong lịch sử đã có những bi kịch như vậy, rất nhiều công chúa bị liên lụy, mất mạng, nếu không cũng bị ép gả cho người nào đó, để rồi sống trong hôn nhân bất hạnh.
Vậy là, chúng tôi ở bốn, năm ngày trong hang núi, uống nước suối bên ngoài, ăn các loài cá dưới suối. Tôi không thể về nhà ngay được vì chất độc còn chưa giải hết, bởi vì Mộ Ngôn cho rằng, đã cứu người phải cứu tới cùng, cũng như tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên, làm nửa vời không phải là tính cách của anh ta.