Nhìn lại, mối thâm tình này tựa như một làn pháo hoa, nở bừng sáng rực rồi lập tức phai tàn, cuộc đời Dung Viên quá ngắn ngủi, chàng quyết dùng cách riêng của mình để bảo vệ cô, đó chính là tình yêu của bậc quân vương như chàng nói.
Trong thời loạn thế, trên đại lục rộng lớn này có bao nhiêu vương cung, trong đó âm thầm chôn vùi bao nắm xương khô của những bậc hồng nhan, vậy mà lại chứng kiến một mối thâm tình như vậy, giống một đóa hoa duy nhất nở trong đêm tối mênh mông đột nhiên bị gót sắt của số mệnh giẫm đạp, vẫn kiên cường nảy mầm đâm rễ.
Oanh Ca ngất đi trong cảnh đêm tối tiêu tan, Mộ Ngôn đỡ cô lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi.
Những giọt máu từ phím đàn nhỏ xuống nhuộm đỏ cây đàn gỗ phong, tôi trở tay nhìn ngón tay mình, mới phát hiện ngón tay tôi cũng loang lổ máu. Giống như năm xưa nhảy từ trên tường thành xuống, cảm giác từng tấc từng tấc sinh mệnh mình mất đi, muốn đứng lên nhưng không còn sức lực. Đây là lần đầu tiên tôi nhận thức rõ không có tính mệnh viên giao châu ban cho, tôi chỉ là một cái xác tàn.
Giọng Mộ Ngôn từ trên vọng xuống: “Một vũng máu lớn thế này, làm sao đây?”.
Ngẩng đầu như vậy nhìn chàng hơi khó khăn, tôi mấp máy môi, ý bảo chàng ngồi xuống.
Chàng ngồi xuống bên tôi, sắc mặt đột nhiên rất khó coi: “Là máu của cô hay của Oanh Ca?”.
Tôi lắc đầu, nói nghiêm túc: “Là tiết gà”. Thấy chàng không nói gì, lại bổ sung: “Bắt đầu nghi thức này cần tế trời, cho nên chúng tôi giết một con gà”.
Mộ Ngôn cau mày: “Đừng nói bừa, nói thật đi. Hay là cô muốn tôi nhốt cả hai người vào y quán”.
Tôi vùng ra: “Tiết gà thật mà...”.
Chàng lườm tôi: “Thử nói dối nữa xem”.
Tôi cúi đầu: “Bởi vì trông huynh có vẻ lo lắng, muốn nói thực ra huynh không cần lo lắng, không có gì đâu, tôi có nhiều máu, hơn nữa vết thương cũng không đau, tôi không muốn đến y quán, tự băng bó cũng được”.
Chàng chống tay lên trán nhìn tôi hồi lâu, thở dài: “Cô đúng là luôn khiến tôi đau đầu”.
Tôi dè dặt nhìn chàng, đặt tay lên hai bên Thái Dương chàng, chàng ngẩn ra: “Làm gì vậy?”.
“Đừng giận nữa, tức giận dễ già đi đấy, nào để tôi xoa cho, còn đau đầu nữa không?”.
“...”.
Không biết sau này Oanh Ca sẽ đi đâu làm gì, nhưng bất luận cô lựa chọn thế nào, chúng tôi cũng không thể can thiệp.