Hoa Tư Dẫn

Chương 193: Chương 188


trước sau

Ngoại truyện: Khúc chia ly

“Suốt nửa đời ta mải mê tìm kiếm, ngu muội vô tình làm mất báu vật trong tay. Nguyệt nương hỡi, ta nguyện dùng nửa đời còn lại, phổ khúc này mãi mãi nhớ về em”.
Chàng lại nghe thấy tiếng cô, dịu nhẹ nhưng quyết liệt vang bên tai: “Giết tôi đi, Dung Tầm, giết tôi đi, tôi sẽ được tự do”. Sau đó là tiếng thở dài, giống như ngọn lửa âm ỉ dưới lớp băng, ngấm ngầm thiêu đốt tâm can.
Chàng ôm ngực, đau đớn. Cùng một giấc mơ, mơ mãi bao lần, lần nào cũng đau.
Có những người đã chỉ cho chàng cách tránh cơn ác mộng, nhưng chàng không làm theo, bởi đây là cách duy nhất có thể lại được nhìn thấy cô. Trong suốt ba năm tưởng là cô đã chết, chưa bao giờ chàng chiêm bao thấy cô, còn hôm nay, cô vận hỉ bào đỏ chói biệt tăm ba tháng, khi chàng tin cô vẫn còn sống trên đời, thì đêm đêm cô lại đi vào giấc mơ của chàng.
Kỳ thực, chàng đã nghĩ đến khả năng đó, nhưng không muốn tin. Nếu cô quả thực không còn trên đời, hồn phách cô đêm đêm sẽ quay về, cho dù giày vò chàng, chàng cũng được nhìn thấy cô, chứ không phải chỉ có những âm thanh hư vô bé nhỏ.
Mỗi mộng cảnh về cô, đều không nhìn thấy bóng cô, đó là lý do chàng dùng để thuyết phục bản thân cô vẫn còn sống. Thuyết phục bản thân tin rằng, những giấc mơ không lành đó chỉ là do chàng quá nhớ nhung, chứ không phải là có chuyện gì chẳng lành xảy ra.
Nhưng đêm nay lại khác.
Trong giấc chiêm bao khiến chàng nghẹt thở đêm nay, chàng lại nghe thấy âm thanh đó, vốn tưởng vẫn như bao đêm trước, nỗi đau đớn sẽ khiến chàng sực tỉnh, nhưng lần này không hiểu sao chàng không thể nào tỉnh lại.
Chàng nhìn bàn tay mình, một vết đao dài, đường sinh mệnh bị cắt ngang, đường nhân duyên mờ mờ hiện ra một vết sâu.
Một đóa hoa không biết từ đâu bay đến rơi trên lòng bàn tay, sau đám mây mù vẳng ra tiếng hát: “Tuyết trắng rơi trên núi, trăng thanh treo giữa trời, hay tin chàng đã thay lòng, thiếp ôm sầu gạt lệ ra đi...”.
Chàng ngẩng đầu, nhìn thấy vô vàn đóa hoa trắng từ trên trời rơi xuống như mưa. Trong màn mưa hoa đó, một bóng áo tím từ từ đi đến, cánh tay khoác một dải sa hồng, bờ vai mảnh, đôi mắt huyền như nhung, môi đỏ thắm. Phía xa xa hoa vẫn rơi không ngớt, từng cánh, từng cánh đẹp như hạt chu sa, chớp mắt cô đã ở bên chàng.
Chàng biết đó là mộng, nhưng không kìm được giơ tay định ôm cô vào lòng, nhưng cô lại như không nhìn thấy, chàng kinh ngạc nhìn quanh, cô đã biến mất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!