Tôi à một tiếng: “Nhưng chẳng phải đã đoạn tụ(3) rồi sao?”.
Bách Lý Tấn xen vào: “Đoạn tụ ư?”. Tay giơ chiếc trâm ngọc bích bị gẫy về phía Quân Vỹ, “Chiếc trâm này bị gẫy, tay áo của của huynh cũng đứt à? Thật là đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, không bất hủ không thành văn, không gẫy không thành đôi, ha ha ha”.
Tôi thấy chiếc trâm rất quen, nhìn kỹ nhận ra chính là chiếc trâm hồi nhỏ tôi tặng Quân Vỹ. Bách Lý Tấn vẫn đứng một bên ha ha cười nhạt thếch: “Tôi không tặng cô ca kỹ chiếc trâm này thật mà, nhưng tôi đã hứa gắn lại giúp huynh, nhất định tôi sẽ làm, huynh đừng thiếu tin tưởng người ta như vậy, chiếc trâm tôi vừa tặng cô gái đó chỉ là loại trâm rẻ tiền huynh mua đại bên đường, định tặng người nhà, nhân thể cũng cho tôi một chiếc”.
Tôi mới hiểu ra, thì ra họ hiểu lầm nhau. Mặt Quân Vỹ càng xám ngắt, ánh mắt liếc trộm về phía tôi, lại vội quay đi. Tôi ghé lại nhìn kỹ chiếc trâm ngọc bích trong tay Bách Lý Tấn, nhìn một lúc cười khinh khích nói với anh ta: “Không cần gắn, cái này thực ra là đá giả ngọc, hồi nhỏ tôi mua rất nhiều tặng mọi người, tất cả mọi người trong tông phái trên dưới đều được tặng, ngay người quét dọn và người gác cổng cũng được tặng, một đồng tiền đồng có thể mua năm chiếc”. Quay lại nói với Quân Vỹ, “Nếu huynh thích sau này muội sẽ tặng huynh cái khác”. Nói xong lại đắn đo: “Nhưng không biết bây giờ có lên giá không?”.
Bóng lưng Quân Vỹ cứng đờ, hai tay bám vai Bách Lý Tấn, khẽ nói: “Cậu dìu tôi”.
Tôi vội ghé lại đỡ một tay, không biết anh ta trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, lo lắng hỏi: “Đây có phải là chứng thận hư như người ta nói?”.
Bách Lý Tấn gãi đầu, nhăn nhó: “Không biết, thận tôi chưa bị hư, không nghiên cứu về khoản đó”.
Quân Vỹ gắng bám thân cây, môi run run khó nhọc quay người, một tay ôm ngực: “Tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện tự nhiên”.
Thư lần trước của Quân Vỹ chỉ nói hai người đang ở Bối Trung, bảo tôi đến ở cùng nhưng lại quên ghi địa chỉ, lại mãi không phát hiện ra, vẫn chờ tôi đến, Bối Trung rộng như vậy, cuối cùng lại gặp nhau, không biết cơ duyên thế nào.
Qua một hồi chuyện trò với Bach Lý Tấn mới biết hai người gặp nhau ở biên giới Khương - Trần, anh ta được Công Nghi Phỉ mời đến Bối Trung luyện thuốc, Quân Vỹ vừa hay đang định trở về nước Trần, vậy là thành bạn đồng hành. Mãi đến tối vừa rồi, hai người còn đang ở biệt phủ của Công Nghi gia dưới chân núi, sốt ruột chờ tôi đến, không ngờ gặp tiết hoài nguyệt được mời lên núi dự tiệc, không hẹn mà gặp ở đây.
Trong lúc tôi nói chuyện, Tiểu Hoàng cắn tay áo tôi giật giật, buộc tôi phải chú ý, tôi vừa liếc nhìn nó, nó lập tức choãi chân nằm nghiêng trên đất, lộ ra cái bụng vằn vện, còn khó nhọc nâng đùi muốn chìa cái bụng ra hơn nữa.
Bách Lý Tấn hiếu kỳ giơ tay vuốt bụng nó nhưng bị gạt ra, tôi đưa tay xoa bụng nó, bảo: “Béo ra rồi phải không, xem ra cha con chăm con rất tốt”.