Hoa Tư Dẫn

Chương 255: Chương 250


trước sau

Ký ức của cô tối hôm trước dừng lại ở cảnh đại hỉ đường ngày hôn lễ của Công Nghi Phỉ và Công Nghi San. Sự đời có nhân có quả, hôm nay chàng ta lạnh lùng với cô như vậy ắt có căn nguyên, mặc dù biết chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng tôi lại nóng lòng muốn biết, cuộc đời trước của Khanh Tửu Tửu kết cục thế nào.
Nhưng chẵn ba ngày Công Nghi Huân không ra khỏi tiểu viện của mình.
Sáng sớm ngày thứ tư, Quân Vỹ thấy tôi ủ dột, cố nài tôi cùng đi chơi bóng. Thực ra trình độ chơi bóng của tôi rất siêu, do hồi nhỏ, tôi và Quân Vỹ không ai chịu rửa bát, nên thường chơi bóng để phân định thắng thua.
Nhìn chung là Quân Vỹ rửa, nếu thua, tôi khóc lóc chạy đi tìm sư phụ, cuối cùng vẫn là Quân Vỹ rửa. Có thể ôn lại chuyện xưa, tôi hào hứng cùng đi, đột nhiên sực nhớ, lúc chia tay Mộ Ngôn đã dặn phải chú ý chăm sóc bản thân, nên lại hơi do dự, một hoạt động mạnh như vậy ngộ nhỡ bị thương, Mộ Ngôn biết thì sao, ôm đầu nghĩ một hồi, đột nhiên đầu óc sáng láng, nghĩ ra là có thể nói dối mình bị mộng du, bị ngã trong khi mộng du, tinh thần lại lập tức phấn chấn vẫy tay với Quân Vỹ: “Đi thôi, đi chơi bóng thôi”.
Biệt viện của Công Nghi gia quả rất rộng, đi vòng vo mãi mới tới sân bãi. Khác với Vệ vương cung, bãi bóng ở đây không có tường thấp bao quanh, chỉ vẽ ra trường địa, dựng lên hai cây trúc, có lưới chăng, hai đội đối kháng đội nào đá bóng vào lưới coi như được một quả, cuối cùng dựa vào số quả đá trúng phân định thắng thua. Hai đội đều là khách của Công Nghi Phỉ, trong lễ hội săn thú này, không ai vào núi săn thú.
Trong nửa trận đầu, đối phương sợ làm tôi bị thương, chỉ cần thấy tôi đứng gần lưới là không dám mạo hiểm đá bóng qua, sợ bóng đập trúng tôi.
Sau đó mỗi khi thấy đối phương chuẩn bị đá, tôi đều tự giác đứng dưới lưới, đội tôi liên tục giành được thắng lợi quan trọng trong phòng thủ, tôi trở thành cát nhân của đội mình. Thủ thuật hồi nhỏ nghĩ ra đế trốn rửa bát dưới sự phối hợp của Quân Vỹ cũng được phát huy ổn định, ngáng chân, cướp bóng, tôi cũng may mắn đá trúng ba quả.
Thật không hiểu nổi ngày trước, lúc thi vào sư môn tôi giở bài dưới gầm bàn, Quân Vỹ phát hiện, không những không phối hợp mà còn đứng lên tố cáo. Hồi đó quả thực anh ta không biết điều.
Đá xong nửa trận, mọi người chia nhau tản ra ngồi nghỉ dưới bóng cây, Quân Vỹ kéo tôi đến ngồi dưới một gốc cây to, gia nhân đưa khăn mặt ẩm lau mồ hôi. Bách Lý Tấn ở đội bên kia hớn hở chạy lại định ngồi với chúng tôi, Quân Vỹ dùng chân vẽ một vòng tròn bên ngoài bóng cây, trợn mắt nói: “Đứng ở đó, cấm vào đây”.
Bách Lý Tấn lấy tay áo che nắng, rụt vai rụt cổ nói giọng tủi thân: “Tại sao?”.
Quân Vỹ nhướn mày: “Cậu nói xem”.
Bách Lý Tấn nghiêm túc nghĩ một hồi, mặt dần đỏ lên: “Có phải lúc tôi tranh bóng bị đội trưởng sờ vào đùi, chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên, chơi bóng mà, khó tránh...”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!