Bách Lý Tấn đột nhiên im lặng, chắc là không tin, tôi vội giải thích: “Nếu chàng biết tôi không nghe lời chàng, chạy ra ngoài chơi bóng, bị ngã lăn trên đất, bị bóng ném vào người, nhất định tôi sẽ bị đánh đòn...”.
Đằng sau giọng nói khoan thai du nhàn vang lên: “Ồ, vậy rất đáng ăn đòn”.
Tôi tiếp tục nói với Bách Lý Tấn: “Trời nắng quá, hình như hơi nhức đầu...”. Nói xong, rất tự nhiên người lả ra như sắp ngã, bàn tay ai sau lưng đã đỡ, bên tai là tiếng nói quen thuộc: “Lại giở trò rồi”.
Tôi mở hé một bên mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt tươi cười của Mộ Ngôn, tôi lập tức mỉm cười như phản xạ có điều kiện, nụ cười càng hiện rõ trong mắt chàng, tôi bỗng nhớ ra bây giờ không phải lúc cười, lập tức ngoan ngoãn từ trong lòng chàng đứng lên, ngoan ngoãn cúi đầu: “Em sai rồi”.
Những ngón tay thon dài của Mộ Ngôn từ từ gập cái quạt giấy, giọng nói từ trên đầu tôi vọng xuống: “Sao? Nhận tội nhanh thế, nói mau, sai ở đâu?”.
Tôi cúi đầu càng thấp: “Diễn không giỏi bằng chàng...”.
Mộ Ngôn trầm mặc một lát: “... Nhìn nhận rất sâu sắc”.
Tôi cười nhạt, nhích lại gần, dè dặt nhìn chàng, thử nắm tay áo chàng: “Vừa rồi là em nói bừa, chàng đừng giận, em không nên chạy ra đây chơi bóng, em nên ở trong sân chơi đàn, hoặc ngồi bờ ao cho cá ăn, nhưng anh ta nhất định kéo em đi”. Nói xong lừ mắt nhìn Quân Vỹ, anh ta hiểu ý, cười gật đầu: “Đúng, là tôi rủ A Phất đến đây”.
Tôi nghiêng đầu, phát hiện quả nhiên không phải do ánh sáng, ngạc nhiên hỏi Quân Vỹ: “Sắc mặt huynh sao trắng thế”. Vừa nói vừa đến gần để nhìn anh ta, bị Mộ Ngôn nắm tay kéo lại.
Quân Vỹ còn chưa mở miệng, cô gái áo vàng được Bách Lý Tấn ca ngợi là quốc sắc thiên hương lại ngây thơ nói thật: “Bất luận thế nào con gái đều không thể đá bóng với đàn ông, ở nước chúng tôi, con gái như thế sau này sẽ không có đàn ông nào muốn lấy”.
Nói xong tự cảm thấy lỡ lời, nhún vai lè lưỡi, liếc sang tôi lại bổ sung một câu, “Dù gì, là con gái cũng không nên tùy tiện ở bên đàn ông, mặc dù tôi từ nhỏ lớn lên ở chốn dân dã, cũng chưa bao giờ chơi với con trai”.
Tôi căng thẳng hỏi: “Cô và Mộ Ngôn có cùng một nước không?”.
Cô ta lắc đầu, “Không, tôi là người nước Đường”.
Tôi vỗ ngực thở phào, vỗ xong vẫn chưa thấy yên tâm, ngẩng đầu hỏi Mộ Ngôn: “Ở nước chàng có phong tục đó không? Vậy em thường xuyên chơi đùa với Quân Vỹ có phải là rất không hay? Nhưng Quân Vỹ là sư huynh của em...”.
Mộ Ngôn cười ngắt lời: “Mộ Nghi cũng thích chơi bóng, không thích các trò chơi khác, thường rủ hộ vệ của ta cùng chơi. Trần quốc không có phong tục như Đường quốc”.