Hoa Tư Dẫn

Chương 268: Chương 263


trước sau

Tôi mạnh dạn ôm cổ chàng, “Nhưng em vẫn thích gọi chàng là Mộ Ngôn, đó là cái tên chàng nói với em”.
Ngón tay chàng sục vào tóc tôi: “Vậy còn Trần thế tử Tô Dự, em không hận tướng soái dưới trướng anh ta, cũng không hận sĩ tốt trong tay anh ta nhưng em hận anh ta gây ra cuộc chiến đó ư?”.
Tôi trầm ngâm một lát: “Muôn dân Vệ quốc sống lầm than nhưng vẫn một lòng chống lại sự tấn công của Trần là bởi vì họ hiểu nỗi thống khổ nhục nhã của nô lệ mất nước. Mặc dù cuối cùng Tô Dự thắng, anh ta có thể tùy ý xử lý Vệ quốc, nhưng em thầm mong muôn dân Vệ quốc có thể sống khá hơn dưới sự cai trị của anh ta. Tuy nhiên, có lẽ đó chỉ là hoang tưởng, lịch sử chưa có tiền lệ như vậy, người dân mất nước xưa nay đều gánh chịu đủ mọi sự ức hiếp nhục nhã, bị đối xử thấp hơn so với dân bản quốc”.
Tôi nói xong lại cảm thấy buồn, nói: “Sao chúng ta lại bàn quốc sự trong đêm tân hôn, mặt dù em chưa thành hôn, nhưng cũng không nghe nói đêm động phòng phải bàn chuyện đó, chàng đừng cho là em không biết gì mà làm bừa”. Rồi lại nghĩ, khó khăn lắm mới được thành hôn, bao nhiêu nghi lễ quan trọng lại không được chứng kiến, mặt nhăn nhó, “Mà những nghi thức long trọng đó em đều không nhìn thấy, tỉnh lại đã nằm trên giường, chẳng có chút cảm giác tân nương gì hết”.
Chàng không phản bác, lại nhiệt thành hôn trán tôi, không trả lời câu hỏi của tôi, “Một ngày khác tôi sẽ bù cho em”.
Tôi ôm chàng, yên tâm gật đầu: “Được rồi, cho chàng nợ”.
Ánh nến nhạt dần, nghĩ là nến hỉ sắp cháy hết, mơ màng nghe thấy tiếng chàng nói khẽ: “Ta nghe nói đêm tân hôn, nếu nến long phượng cháy hết, đôi phu thê đó sẽ bình an sống đến bạc đầu”.
Tôi ngẩn người lập tức nhổm dậy.
Chàng ấn xuống: “Đang ngoan lại sao thế?”.
Tôi vẫn một mực nhổm dậy vén màn, vừa ngoái đầu lườm chàng: “Em đi giữ lửa, sao chàng không nói sớm, ngộ nhỡ nến tắt thì sao. Ấy, buông em ra”.
Nhưng chàng không buông: “Sắp cháy hết rồi, nhiều nhất không quá mười tiếng đếm nó sẽ tắt, không tin em đếm đi”.
Tôi đếm nhẩm đến mười, quả nhiên chưa đếm đến mười, trong phòng đã tối om, tôi không tin truyền thuyết đó nhưng vẫn yên tâm nghĩ, nến long phượng đã cháy hết, dù tương lai bất luận thế nào, đây cũng là một điềm lành, sẽ mang đến dũng khí và an ủi cho người ta những lúc khó khăn.
Tôi ôm cổ Mộ Ngôn, lòng rất vui, hỏi chàng: “Này, nói thật đi, chàng bắt đầu thích em từ bao giờ?”.
Chàng ngập ngừng: “Nói thật là tôi không muốn nói”.
Tôi nhổm dậy: “Không thẳng thắn chút nào, không muốn thành hôn sao!”.
Chàng không kéo tôi lại, thong thả nói: “Đã thành hôn rồi, bây giờ là động phòng. Em về cũng tốt, kẻo đêm nay tôi ngủ không yên”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!