Hoa Tư Dẫn

Chương 282: Chương 277


trước sau

Cô lạnh lùng nhìn chàng: “Tôi không phải là chị của chàng, chẳng phải chàng nên vui sao? Chàng hãy nói đi, thế nào là yêu, thế nào là hận, ai đã nói tình yêu không phải muốn cho là cho được, muốn lấy lại là lấy được?”.
Chàng từ từ kéo cô lại gần, đôi mắt bùng nộ khí: “Sự đã đến nước này, những điều nàng muốn nói với ta chỉ có thế sao? Nàng không bận lòng chút nào ư?”.
Cô để chàng nắm vạt áo mình, “Tại sao chàng lại giận như vậy?”. Hai tay nắm tay chàng, để trước ngực mình, mắt nhìn thẳng vào mắt chàng: “Bởi vì tôi không phải là chị của chàng, không thể hoán gọi Thiên Hà, chàng cũng muốn hủy diệt gia tộc này, nhưng lại không nhẫn tâm ra tay...”.
Tôi tưởng với câu nói gây tổn thương như vậy, có lẽ Công Nghi Phỉ lập tức đánh cho cô một trận, nhưng kết quả khiến tôi thất vọng, ánh mắt Công Nghi Phỉ vừa tràn nộ khí bỗng trở nên ngơ ngác thất thần, hai tay dưới ánh mắt điều khiển của Khanh Tửu Tửu đã kết thành thủ ấn phức tạp.
Tôi bỗng lặng người, nếu không đoán nhầm, thần sắc này của Công Nghi Phỉ có lẽ là đang bị thôi miên. Trong truyền thuyết, thuật thôi miên này gây tổn hại không nhỏ đối với người thực thi phép thuật, nhưng nếu thành công lại có thể khống chế hành vi và tư tưởng của người khác, khiến người đó làm theo ý mình.
Không ngờ Khanh Tửu Tửu lại biết bí thuật đó, cô làm vậy có phải muốn Công Nghi Phỉ đích thân hoán gọi Thiên Hà? Mới nghĩ đến đó, những lời hoán truyền cổ xưa một lần nữa được hô lên. Giống như một vùng đất hoang phong ấn đã lâu đột nhiên khai động, mọi văn minh đều không tồn tại, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, ào ào chuyển động như thoát khỏi sức hút của tinh cầu, khiến toàn bộ vùng Bối Trung chớp mắt tối đen như mực.
Ba vì sao ló ra từ tầng mây đen kịt, rõ ràng là ban ngày trên bầu trời lại chỉ thấy ánh sao. Một tiếng gầm từ xa lan tới, mặt đất rung chuyển, đột nhiên thêm một tiếng gầm từ phía dòng đại hà như phá tầng không ập đến, luồng ánh sáng trắng chói chang nóng như lửa chiếu rực nửa vùng trời. Tôi mở to mắt, chăm chú nhìn dị vật vọt ra từ luồng sáng trắng đó, sừng vàng, vảy bạc, giống ngựa nhưng lại có vảy, giống rồng nhưng lại có bốn chân, chính là... thần thú Thiên Hà.
Tiếng động quá mạnh, không nghe rõ Công Nghi Phỉ ra mệnh lệnh gì, chỉ nhìn thấy bốn vó của Thiên Hà tung lên, nửa bầu trời tức thì bùng lên chùm tia sét như vạn móc câu, luồng ánh sáng phía sau là gió lửa, tuyết bị hơi nóng làm tan thành mưa, bỗng chốc mưa trút xuống.
Đó không phải là điều Công Nghi Phỉ muốn mà là Khanh Tửu Tửu muốn, chàng đang cố vùng vẫy thoát khỏi thôi miên. Tôi không biết tại sao, cô không phải là con gái của Ung Cẩn công chúa, những đòn báo thù đó chẳng có ý nghĩa gì, Công Nghi gia không nợ cô, cô đã biết vậy nhưng vẫn cố tình muốn hủy hoại Công Nghi gia, rốt cuộc là vì sao?
Chùm sáng từ miệng Thiên Hà phun ra, móc vào cơ thể con người giống như mũi tên, khoét ra những lỗ hổng chi chít đầy máu. Tiếng thét thê thảm như tiếng quỷ khóc chốn địa ngục. Một cảnh tàn sát thảm khốc chưa từng có.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!