Chương 6
Thoát ra khỏi ký ức của Công Nghi Huân, cô vẫn đang ngủ. Bên cạnh chiếc giường mây, ngọn nến an thần đã cháy được một nửa, mặc dù không ngửi thấy hương nến, nhưng nhìn sắc diện Công Nghi Huân là biết hương nến tác dụng rất tốt.
Tôi rất đắn đo có nên nói với cô kết cục đó. Thực ra mục đích của cô ngay từ đầu không phải là để người khác giải đáp bí ẩn cho cô, cô nói muốn biết mình chết thế nào chẳng qua là do trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng cô trở nên hoài nghi đối với sự tồn tại của mình mà thôi.
Cô vốn cho là mình nhập hồn trở lại là để báo đáp, nhờ tôi xem giúp ký ức cũ cũng chỉ là muốn xác nhận, nếu mọi ân oán tình thù đều đã kết thúc ở cuộc đời trước, vậy thì sự tồn tại hôm nay của cô là vô nghĩa, cô hy vọng tôi nói với cô, suốt cuộc đời cũ từ đầu đến cuối cô đều có lỗi với Công Nghi Phỉ, cô nợ chàng ta rất nhiều.
Tôi biết điều đó là do khi đi vào ký ức của cô, có một thời khắc nào đó thần trí của chúng tôi tương thông, tôi đọc được điều đó.
Nhưng sự thực không phải thế, những gì cô phụ lòng Công Nghi Phỉ, Khanh Tửu Tửu cuối cùng đã lấy cái chết để trả. Cô lưu luyến nhân gian cũng không phải là do cô nợ chàng.
Cũng may sau năm năm, cô đã trở lại, nhưng rất khó lý giải tại sao sau khi cô trở lại, thái độ của Công Nghi Phỉ lại như thế, chẳng phải đến lúc cô chết chàng vẫn yêu cô sâu nặng hay sao? Lẽ nào một tình yêu dù sâu nặng đến mấy cũng không chống lại được sự tàn phá của thời gian?
Trầm ngâm hồi lâu, tôi để lại cho Công Nghi Huân mảnh giấy, nói với cô thảm cảnh Công Nghi gia bị cô hủy hoại bảy năm trước, còn cô bị chết bởi mũi tên của hung thú Thiên Hà trong cơn gia biến đó.
Rất nhiều vấn đề còn khúc mắc, cho nên nếu lúc này tôi đường đột giải thích với cô sẽ chỉ khiến cô tự hủy hoại bản thân, là một hồn ma tái sinh để trả ơn, cô không cần quá tỉnh táo, nhưng cũng không thể quá hồ đồ, cho dù vốn không nên sống chỉ để trả nợ, trước tiên tạm thời cho là thế cũng được, ít nhất cũng để tôi có thời gian làm rõ chuyện này.
Tôi vừa suy nghĩ vấn đề nghiêm túc đó vừa ra khỏi tiểu viện, định trở về vẽ sơ đồ các liên hệ bên trong sự việc để tiện phân tích, hoàn toàn quên bên cạnh còn có Mộ Ngôn, vừa không chú ý là đã va vào người chàng, tôi xoa trán, chàng xoa tay cúi nhìn tôi: “Chẳng phải em nói khi Công Nghi Huân tỉnh lại chúng ta mới có thể thoát ra sao?”.
Tôi sững người, bỗng nhớ ra nửa canh giờ trước đã lừa chàng thế nào, trước sự thực rành rành, mọi biện bạch đều vô ích, lúc này ngoài dĩ bất biến ứng vạn biến không còn cách nào khác.
Tôi trấn tĩnh nói: “Chàng nghe nhầm”.
Chàng nhướn mày: “Sao?”.