Tôi đỏ mặt, giả bộ đau khổ ho hai tiếng, giọng yếu ớt: “Chưa, chưa đâu...”. Nhưng vẫn muốn xuống giường, quả thực tôi nhớ rất kém, lúc này không ghi lại, sáng mai ngủ dậy có khi lại quên. Nhân lúc chàng không để ý lại lén nhích dần về phía cuối giường.
Chàng làm như không nhìn thấy động tĩnh của tôi, tay vẫn giở sách, đột nhiên hỏi: “Chuyện của Công Nghi Huân em nhất định phải quan tâm?”.
Tôi ngớ người: “Sao chàng biết em quan tâm?”.
Chàng bật cười nhìn tôi: “Em có gì mà tôi không biết?”.
Tôi bĩu môi: “Chuyện hồi nhỏ của em chàng không biết”.
Chàng gập sách, co chân lên, tay chống cằm: “Vậy em kể ta nghe”.
Nếu bình thường tôi đã phấn khởi chuyển hướng câu chuyện, nhưng lần này thì khác.
Tôi nhìn thấy Công Nghi Huân giống như nhìn thấy bản thân mình, không thể tưởng tượng, nếu trong ngực không có viên giao châu, cho dù tôi có thể phục sinh cũng chỉ có thể là hồn ma nhập vào thân xác, không biết gì về cuộc đời trước của mình, không nhớ được Mộ Ngôn cũng như cô ấy không nhớ được Công Nghi Phỉ.
Tôi gục đầu vào gối Mộ Ngôn, khẽ nói: “Em muốn giúp Công Nghi Huân. Có lẽ em là người duy nhất trên đời có thể giúp được cô ấy, chàng nghĩ xem, nếu ngay em cũng không chịu giúp cô ấy, nếu có ngày em cần ai đó giúp nhưng người duy nhất có thể làm được lại không bằng lòng giúp thì biết làm sao?”.
Nến cháy to, bóng lửa chập chờn hắt lên bức bình phong, yên lặng rất lâu, tôi cảm thấy có lẽ không thuyết phục được chàng, giọng chàng từ trên đầu vọng xuống: “Để em vất vả ngược xuôi như vậy chi bằng tôi nói cho em biết”.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy chàng nghiêng người thổi nến ở đầu giường, trước giường chỉ còn ánh trăng, chàng quay người kéo tôi vào chăn, đắp cẩn thận, chuẩn bị cho giấc ngủ xong xuôi, mới chậm rãi nói: “Chuyện Công Nghi Huân được nhập hồn hai năm trước do Trần thế tử Tô Dự giúp, có lẽ em đã biết”.
Đầu tôi gối lên cánh tay chàng gật gật tỏ ý biết.
Chàng hỏi: “Theo em tại sao Trần thế tử Tô Dự lại giúp cô ấy?”.
Tôi đáp: “Nghe nói Ung Cẩn công chúa, thân mẫu của Công Nghi Phỉ là tiểu muội của Trần vương, vợ chồng Công Nghi Phỉ tính ra là biểu huynh, biểu tỷ của Tô Dự”, lại tiếp, “... nhưng điều đó cũng chưa đủ, vương gia không giống thường gia, đâu có sự giúp đỡ thân thích đơn giản như vậy”.
Chàng tỏ ra tán đồng: “Em nói đúng, vương gia không có sự giúp đỡ thân thích đơn giản như vậy. Tô Dự chịu giúp Công Nghi Huân là bởi vì mấy ngày trước khi Công Nghi gia xảy ra sự biến, nhận được thư của cô ấy, trong thư gửi kèm bí thuật đúc kiếm gia truyền của Công Nghi gia, cô ấy trả công bằng cái đó, muốn Tô Dự nghĩ cách để cô ấy tái sinh. Muốn sống một cuộc đời nữa để báo đáp Công Nghi Phỉ. Giá trị của bí thuật đúc kiếm bằng mấy tòa thành, Tô Dự đồng ý vụ trao đổi này, lấy tài sản trị giá bằng một tòa thành mời thuật sĩ cao tay bỏ thời gian năm năm khiến cô ấy tái sinh, đưa trở về bên Công Nghi Phỉ”.
Đám sương mù lẩn quất trước mắt cơ hồ cuối cùng hé ra một tia sáng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn, tôi ranh mãnh liếc chàng: “Đây là chuyện cơ mật, sao chàng biết rõ thế?”.
Chàng cười: “Chuyện này đương nhiên do tôi làm”.
Thấy tôi không có ý bắt bẻ, lại tiếp: “Tái sinh là chuyện không dễ, ngay thuật sĩ cũng không dám chắc, cho nên chuyện này phải giấu Công Nghi Phỉ. Vốn tưởng lúc đó chỉ cần đưa người đến trước mặt anh ta, sẽ là một niềm vui bất ngờ to lớn đối với anh ta, không ngờ năm năm sau, Công Nghi Phỉ đã không nhận ra cô ấy”.