Không lâu sau, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ tựa lưng vào núi, nghe nói bên kia núi chính là Dĩnh Xuyên. Có lẽ do tôi đeo bám Mộ Ngôn quá chặt, mười hai canh giờ trừ lúc đi ngủ tôi đều bám riết chàng, khiến chàng cảm thấy phiền hà, dù không cố ý tránh, nhưng không hòa nhã như lần đầu gặp ở núi Nhạn Hồi.
Tôi nhận ra vấn đề, nhưng không biết giải quyết thế nào, thời gian không còn nhiều, chỉ muốn nhanh chóng gây được thiện cảm với chàng. Buổi tối nhân lúc Mộ Ngôn và Công Nghi Phỉ có việc đi ra ngoài, Quân Vỹ vẫn lẽo đẽo theo chúng tôi suốt chặng đường cuối cùng tìm được cơ hội gặp tôi, dắt theo Tiểu Hoàng chỉ trích tôi: “Suốt ngày muội lẽo đẽo đi theo người ta nói là thích, là yêu phỏng ích gì, chỉ nói suông ai chẳng nói được? Yêu không phải chỉ nói, mà phải làm”.
Tôi ngớ ra hồi lâu: “Làm... làm ư? Ý huynh là bảo muội đêm nay...”.
Anh ta cũng ngớ ra, mặt đỏ bừng: “... Huynh nói chỉ là ý mặt chữ đơn thuần muội đừng suy diễn...”.
Ý kiến của Quân Vỹ xứng đáng là ý hay, xứng danh tiểu thuyết gia, trước giờ quả thật tôi coi đã thường anh ta. Làm thế nào để động lòng Mộ Ngôn, tôi vắt óc nghĩ mãi, cuối cùng quyết định nấu cho chàng một bữa cơm ngon, lúc đầu cũng chỉ thoáng nghĩ như vậy, nhưng khi chí đã quyết bỗng hưng phấn bừng bừng.
Tôi chưa bao giờ nấu ăn cho Mộ Ngôn, dù lúc đã lấy chàng cũng chẳng mấy khi đoàn tụ, mỗi người bận lo việc mình, không có cơ hội làm việc đó.
Những cảnh hạnh phúc đời thường vợ nấu nướng, giặt giũ cho chồng trong tiểu thuyết mô tả ngày trước tôi không mảy may quan tâm, bây giờ lại thấy trân trọng. Mặc dù tôi nấu ăn không thạo, may có Quân Vỹ giúp, hơn nữa có lẽ đây là việc duy nhất anh ta có thể có tự tin giúp đỡ mà không làm tôi bận thêm.
Đã nghĩ xong các món, tôi xuống bếp nhà trọ mượn dụng cụ, lại phát hiện thiếu hai loại gia vị đặc trưng của món ăn Vệ quốc, được nhà bếp gợi ý, tôi chạy thẳng đến hiệu tạp hóa, Quân Vỹ không yên tâm, dắt Tiểu Hoàng đi theo.
Một thị trấn nhỏ toàn những người dân chất phác như vậy không hiểu anh ta có gì không yên tâm. Mặc dù trời đã sẩm tối, nhưng lòng tôi lâng lâng ngọt ngào, nhảy chân sáo trên đường, lúc đi qua lầu xanh duy nhất của thị trấn lại còn khe khẽ hát, rồi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên, lại bất ngờ khựng chân.
Tôi dụi mắt, chàng trai trẻ dáng thực hào hoa nhàn tản đứng tựa song cửa sổ là... Mộ Ngôn?
Quân Vỹ không biết từ lúc nào đã đến sau lưng, kéo tôi đi một mạch, miệng lẩm bẩm, “Đó không phải là Mộ Ngôn, muội nhìn nhầm”. Cảm thấy anh chàng thật ngốc, tôi còn chưa nói người đó giống ai, anh ta làm vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Bị anh ta kéo đi một đoạn, tôi hỏi: “Có phải huynh sợ muội buồn?”. Anh ta còn chưa kịp trả lời, tôi lại tiếp, “Kể ra thì cũng hơi buồn, nhưng biết làm sao, vả lại đây là mộng cảnh tái hiện quá khứ, lúc đó muội vẫn chưa tìm thấy chàng”.
Quân Vỹ ngập ngừng: “Nhưng bây giờ muội đã tìm thấy rồi”.