Hoa Tư Dẫn

Chương 342: Chương 327


trước sau

Tôi giật thót, ngắt lời chàng: “Dù đã ăn ở ngoài cũng phải ăn một chút, chỉ một chút chút thôi, em đã chuẩn bị rất lâu”. Còn chưa nói hết, sực nhớ có lẽ thức ăn đã nguội, đúng lúc tiểu nhị đi qua, vội cầm bát canh nấu xong trước nhất, “Này tiểu nhị ca...”.
Tôi chưa nói xong, Mộ Ngôn đã ngồi vào bàn, cầm đũa hướng về đĩa bánh chẻo nhân tôm đặt giữa bàn, ngẩng đầu: “Tôi vẫn chưa ăn, cùng ăn đi”.
Tôi ngẩn người: “Chàng thích món này ư?”.
Mộ Ngôn ngắm nghía chiếc bánh kẹp trên đũa, dường như nghĩ gì, lát sau mới trả lời: “Có ấn tượng lờ mờ, không nhớ rõ, cô làm à?”.
Tôi gật đầu thật mạnh, háo hức chờ đợi thái độ tiếp theo của chàng, trong lòng có phần để ý cái gọi là ấn tượng lờ mờ chàng vừa nói, nhưng chỉ lát sau lại xua đi ngay, cho dù có ấn tượng cũng không liên quan đến tôi, Hoa Tư điệu Tý Ngọ nếu dễ nhìn thấu sao có thể xứng được coi là khúc nhạc cuối cùng của đời người.
Ăn xong một chiếc bánh chẻo, chàng buông đũa, uống một ngụm trà, miệng hơi nhếch lên: “Vị không tồi, trông cô không có vẻ là người biết nấu ăn”.
Trong ánh nến lờ mờ, tôi chống cằm khẽ nói: “Phải, em rất biết nấu ăn, vậy chàng... có thích em thêm chút nào không?”.
Bàn tay cầm cốc trà của chàng khựng lại, nụ cười tan dần, liếc nhìn hai ngón tay tôi băng bó như củ nhân sâm, không trả lời câu hỏi của tôi: “Tay cô sao thế? Cắt vào tay à?”.
Tôi vội vàng định giấu tay ra sau: “Không”. Nửa khắc trước nếu chàng hỏi câu đó, tôi không chỉ nói thật mà còn thêm dấm thêm ớt, biết đâu sẽ khiến chàng thương xót, nhưng vừa rồi đã hùng hồn khẳng định mình rất biết nấu ăn, bây giờ nếu thừa nhận bị cắt vào tay thì quá thiếu trí tuệ, đành thầm thở than, đã ăn xôi thì khỏi ăn thịt.
Chàng nhìn tôi từ đầu xuống chân, rõ ràng không tin: “Vậy sao lại băng bó thế kia?”.
Tôi há miệng, nhất thời không nghĩ ra cớ gì, lát sau nói: “... Băng bó chơi thôi”.
Chàng lẳng lặng kéo tay tôi, từ từ tháo lớp băng, khi vết thương lộ ra hết mới nói nhẹ tênh: “Còn chối nữa không?”.
Vết thương chạm vào vẫn hơi đau, nhung tôi quả thật còn có lời muốn nói, ghé lại hỏi nhỏ: “Mộ Ngôn, các cô gái lầu xanh có đẹp không?”.
Những ngón tay cầm tay tôi hơi khựng lại, cảm thấy có lẽ chàng sẽ không trả lời, lát sau lại nghe thấy tiếng chàng dửng dưng: “Không để ý”. Dừng một lát, lại tiếp: “Tôi đến để bàn chuyện”.
Tôi cho là mình nên cười một cái, ghé lại gần hơn: “Em đẹp hay họ đẹp?”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!