Chương 2.5
Chúng tôi vẫn nghĩ sẽ nhận được chút gì báo đáp khi cứu anh ta. Nếu nhà anh ta gần đây, chúng tôi sẽ đưa anh ta về rồi mới tiếp tục hành trình. Nhưng sự đời luôn không như ý, ai ngờ, một công tử ăn vận phong lưu như vậy mà trong người lại không có một cắc bạc.
Tôi bối rối phân trần: “Đưa huynh từ Bích sơn về đây coi như chúng tôi làm việc thiện trên đường, nhưng vết thương của huynh không nhẹ, phải dùng rất nhiều loại thuốc tốt, đều do chúng tôi chi trả. Hành trình của chúng tôi còn dài, lại còn mang theo một con hổ, chi phí rất nhiều, lưng vốn cũng chẳng có bao nhiêu, huynh xem…”.
Tôi nghĩ, nếu anh ta vẫn không có phản ứng, tôi sẽ cho anh ta một trận.
Nhưng người đó không cho tôi có cơ hội đánh anh ta.
Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã cướp lời: “Đường xa ư?”. Hàng lông mày rất đẹp hơi nhướn lên, nụ cười thoáng trên miệng.
Anh ta tiếp tục: “Nếu đường xa, lại đèo dốc hiểm trở, ắt nhiều nguy hiểm. Tại hạ bất tài, may mắn từng học vài năm kiếm thuật, cô nương nếu không chê, tại hạ xin được hộ tống bảo vệ cô nương, cũng là để trả ơn cứu mạng”.
Tôi ngập ngừng: “Nhưng còn tiền thuốc…”.
Anh ta lập tức rút chiếc nhẫn ngọc lớn trên tay đưa cho tôi: “Đem cầm chiếc nhẫn này cũng được gần một lượng vàng, không những đủ tiền thuốc mà còn đủ tiền lộ phí cho tại hạ đi theo cô nương”.
Tôi đón chiếc nhẫn ngọc, nhìn anh ta: “Huynh không cần phải bảo vệ tôi, gần một lượng vàng này đã đủ trả ơn cứu mạng rồi”.
Anh ta cười nhạt: “Mạng của tại hạ không đến nỗi rẻ như vậy”.
Tôi đắn đo một hồi: “Nhưng ngày mai chúng tôi đã phải lên đường, huynh có đi được không?”.
Anh ta khẽ cười một tiếng: “Ngày mai ư? Không hề gì”.
Quân Vỹ không rõ tại sao chàng công tử áo lam đó nhất quyết muốn đi theo chúng tôi. Nghĩ mãi, cảm thấy chỉ có một lý do, chính là anh ta thích tôi. Tôi vốn lòng nở hoa một lúc, nhưng chợt liếc vào gương, thấy dung mạo mình giờ đây đã khác. Trừ phi anh ta là người trọng tình nghĩa hiếm có, nếu không với nửa khuôn mặt bị bọc chặt trong lớp giấy bạc, tôi có gì đáng quý.
Quân Vỹ nghe tôi nói, trầm ngâm: “Nếu không phải thế thì chẳng có lý do nào khác”.
Tôi giải thích thêm: “Sự đời đâu phải mọi việc đều có lý, ví như Tiểu Lam, rõ ràng ngời ngời là bậc anh tài, chắc đã khiến không ít ong bướm si mê. Nhưng kết cục, huynh thấy đó, cô gái anh ta thích lại không ngần ngại đâm anh ta một nhát. Nếu không gặp chúng ta, thì đã bỏ xác ở chốn rừng hoang. Lúc chọn bạn đời anh ta không có mắt, khiến bản thân sống dở chết dở, nếu theo đạo lý sao có thể xảy ra chuyện đó”.
Quân Vỹ nghĩ một lúc, cũng gật gù, lại hỏi tôi: “Tiểu Lam là ai?”.