hoán đổi định mệnh

Chương 1: Bất Ngờ Trong Thang Máy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn vào một buổi chiều cuối năm, những cơn mưa bất chợt nặng hạt khiến đường phố trở nên ướt át và dòng người hối hả hơn bao giờ hết. Mai Anh, cô nàng nhân viên văn phòng 25 tuổi, đang vội vã chạy vào tòa nhà cao ốc Minh Khang Group để kịp giờ tan làm. Mái tóc dài xoăn nhẹ của cô lấm tấm nước mưa, nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ quyến rũ, gợi cảm toát ra từ cô. Chiếc áo sơ mi trắng hơi ôm và chân váy bút chì tôn lên đường cong chuẩn mực 98-60-100, khiến mỗi bước đi của Mai Anh đều thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là từ cánh mày râu trong công ty.

Mai Anh là một cô gái sôi nổi, vui vẻ và có chút nổi loạn. Cô không ngại thể hiện cá tính, luôn mang đến nguồn năng lượng tươi mới cho phòng ban. Dù là nhân viên bình thường, Mai Anh luôn có cách khiến mọi người phải chú ý đến mình, đôi khi là những câu nói đùa tếu táo, đôi khi là ánh mắt lấp lánh đầy tự tin.

Cô nhanh chóng bước vào thang máy, định bụng bấm nút xuống hầm lấy xe. Nhưng đúng lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay lịch lãm vươn ra giữ lấy. Mai Anh ngước lên, và khựng lại.

Đứng trước mặt cô là Minh Khang, chàng sếp tổng 30 tuổi của Minh Khang Group, cũng là sếp trực tiếp của Mai Anh. Anh ta là điển hình của một người đàn ông thành đạt: cao ráo, gương mặt góc cạnh điển trai, luôn khoác lên mình bộ vest lịch lãm. Minh Khang nổi tiếng là người lạnh lùng, nghiêm túc và cực kỳ nguyên tắc trong công việc. Anh luôn giữ thái độ xa cách, kiệm lời, khiến các nhân viên, kể cả Mai Anh, đều phải dè chừng. Ánh mắt anh lúc nào cũng toát lên vẻ sắc bén của một nhà lãnh đạo.

Minh Khang bước vào thang máy. Không khí trong cabin bỗng chốc trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Chỉ có hai người trong không gian kín mít. Mai Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô luôn có cảm giác "sợ sếp" khi đứng gần Minh Khang, không phải sợ bị la mắng mà là sợ cái khí chất lạnh lùng của anh.

Minh Khang đứng đối diện Mai Anh, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn thẳng vào cánh cửa thang máy. Anh không nói một lời nào, khiến Mai Anh càng thêm căng thẳng. Cô cố gắng lảng tránh ánh mắt anh, giả vờ nhìn vào bảng điều khiển.

Đúng lúc đó, tòa nhà chợt rung nhẹ. Đèn trong thang máy vụt tắt rồi bật sáng lập lòe, rồi tắt hẳn. Không gian chìm vào bóng tối đặc quánh.

"Ôi trời đất ơi! Cúp điện hả?" Mai Anh giật mình thốt lên, theo bản năng lùi sát vào góc thang máy. Cô sợ không gian hẹp và bóng tối.

Minh Khang vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáng kinh ngạc. Anh lấy điện thoại ra, bật đèn pin và chiếu sáng quanh cabin. "Có vẻ như hệ thống điện gặp sự cố. Cô cứ bình tĩnh."

"Bình tĩnh sao được chứ sếp? Em sợ ma lắm!" Mai Anh nói, giọng run run. Cô cố gắng đưa tay ra tìm điểm tựa trong bóng tối, vô tình chạm vào cánh tay rắn chắc của Minh Khang. Cô vội rụt tay lại như bị điện giật.

"Cô cứ đứng yên đi, tôi sẽ gọi bảo vệ," Minh Khang nói, giọng anh vẫn đều đều, không chút bối rối.

Anh bấm số điện thoại, nhưng không có tín hiệu. "Mất sóng rồi."

Không khí trong thang máy trở nên căng thẳng hơn. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi ào ạt, tiếng gió rít qua khe cửa sổ tòa nhà. Mai Anh cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh.

Bất chợt, một luồng ánh sáng chói lòa không rõ nguồn gốc lóe lên, xuyên qua khe hở nào đó trong cabin thang máy, bao trùm lấy cả Mai Anh và Minh Khang. Ánh sáng đó có màu tím huyền ảo, rồi chuyển dần sang xanh lam, xoáy tít như một cơn lốc vô hình. Một luồng điện mạnh chạy dọc cơ thể Mai Anh, khiến cô giật nảy mình. Cô cảm thấy một sức hút lạ lùng, như thể linh hồn mình đang bị hút ra khỏi thân xác. Cảm giác đó vừa đau đớn, vừa choáng váng.

Mai Anh nghe thấy một tiếng kêu nhỏ từ Minh Khang, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối hoàn toàn. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, một cảm giác nhẹ bẫng lạ lùng.

Khi ánh sáng trở lại, đèn thang máy đã hoạt động bình thường trở lại. Cửa thang máy cũng đã mở ra, hiện ra hành lang sáng trưng của tầng trệt. Mai Anh từ từ mở mắt, cảm thấy một sự choáng váng nhẹ. Cô nhìn xuống người mình, và sững sờ.

Cô vẫn đang mặc bộ vest đen lịch lãm, sơ mi trắng, cà vạt. Mái tóc ngắn gọn gàng. Cô đưa tay lên sờ mặt, cảm nhận sống mũi cao, cằm vuông vức. Giọng nói trầm ấm vang lên từ cổ họng cô: "Cái quái gì thế này?"

Mai Anh nhìn sang bên cạnh. Một cô gái đang đứng đó, với mái tóc xoăn nhẹ, chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì ôm sát. Gương mặt cô gái đó chính là khuôn mặt của Mai Anh, nhưng biểu cảm lại là vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của Minh Khang, ánh mắt anh ấy sắc bén nhìn chằm chằm vào Mai Anh (trong thân xác Minh Khang).

Và cô gái đó thốt lên, bằng một giọng nói trong trẻo quen thuộc của Mai Anh, nhưng với một biểu cảm hoàn toàn xa lạ: "Ôi mẹ ơi! Cái gì vậy? Sao... sao mình lại ở trong thân xác của sếp?!"

Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) nhìn vào bàn tay mình, rồi nhìn sang "Mai Anh" (trong thân xác cô). Cả hai đồng thời thốt lên, gần như cùng một lúc, với sự kinh hoàng tột độ:

"Tôi là Minh Khang!" "Tôi là Mai Anh!"

Tiếng kêu của họ vang vọng trong thang máy. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc, hoảng sợ và không thể tin được. Linh hồn của Minh Khang đã nhập vào thân xác Mai Anh, và linh hồn của Mai Anh đã ở trong thân xác Minh Khang! Sự kiện siêu nhiên bất ngờ ấy đã đảo lộn hoàn toàn cuộc đời của Mai Anh và Minh Khang, đẩy họ vào những tình huống trớ trêu nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.