hoán đổi định mệnh

Chương 10: Nụ Hôn Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời thổ lộ của Minh Khang và Mai Anh đã phá vỡ mọi rào cản còn sót lại giữa họ. Từ sự thấu hiểu và đồng cảm, tình cảm giữa hai người đã chính thức bước sang một giai đoạn mới – giai đoạn của tình yêu. Tuy nhiên, họ vẫn đang sống trong thân xác của đối phương, điều này khiến mối quan hệ của họ trở nên phức tạp và đầy trớ trêu.

Sau đêm định mệnh ấy, không khí trong căn hộ penthouse của Minh Khang trở nên khác lạ. Có một sự ngượng ngùng, nhưng cũng có một sự lãng mạn nhẹ nhàng bao trùm. Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) và Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) không còn chỉ tập trung vào việc giải quyết các rắc rối do hoán đổi linh hồn gây ra, mà họ còn bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của đối phương.

Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) giờ đây không còn quá bực bội khi phải sống trong thân xác Mai Anh nữa. Ngược lại, anh còn học cách tận dụng vẻ ngoài gợi cảm và quyến rũ (chuẩn 3 vòng 98-60-100) của cô để đôi khi trêu chọc Mai Anh (trong thân xác Minh Khang).

Một buổi sáng, Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng. Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) bước vào bếp, mặc một bộ đồ ngủ lụa mỏng manh của Mai Anh. Bộ đồ ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong tuyệt mỹ của "Mai Anh". Anh cố tình di chuyển chậm rãi, ánh mắt gợi tình nhìn Mai Anh (trong thân xác Minh Khang).

"Sao cô nhìn tôi ghê vậy?" Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) hỏi, mặt hơi đỏ bừng. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nhìn thấy "Mai Anh" quyến rũ như vậy.

Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự hài hước và một chút đáng yêu của Mai Anh. "Tôi đang nghĩ, nếu tôi là cô, tôi sẽ thích nhìn tôi lúc này đấy."

Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) chỉ muốn đánh cho anh một cái. Cô biết anh đang cố tình trêu chọc cô. Nhưng cô không thể phủ nhận được rằng, Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) thực sự rất thu hút.

Trong khi đó, Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong thân xác Minh Khang. Cô nhận ra vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm túc của anh lại có thể mang đến một sự an toàn và uy quyền đặc biệt. Cô học cách dùng giọng nói trầm ấm của anh để ra lệnh, để thuyết phục, và thậm chí để dỗ dành Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) những lúc anh bực bội.

Một buổi tối, Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) đang xem TV, vẻ mặt anh cau có. "Anh ghét cái bộ phim này quá! Toàn sến sẩm không à!"

Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Cô đưa tay ra, xoa nhẹ mái tóc dài của "Mai Anh". "Anh lại khó chịu rồi hả? Thôi, mình chuyển kênh khác nha."

Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) ngước lên nhìn Mai Anh (trong thân xác Minh Khang). Ánh mắt anh dịu lại. Anh cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm từ cô.

"Mai Anh," Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) khẽ gọi tên cô.

"Dạ?" Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) đáp, trái tim cô đập thình thịch.

Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) từ từ đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Mai Anh (trong thân xác Minh Khang). Anh vuốt ve gương mặt góc cạnh của "chính mình", nhưng ánh mắt anh lại tràn ngập tình yêu thương dành cho Mai Anh.

"Anh không biết phải làm sao để cảm ơn em. Em đã xuất hiện, đã khiến cuộc sống của anh đảo lộn, nhưng cũng đã khiến anh học được rất nhiều điều," Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) nói, giọng trầm ấm, nhưng phát ra từ khuôn mặt của Mai Anh lại nghe thật lạ lẫm. "Anh... anh yêu em."

Mai Anh (trong thân xác Minhang) cảm thấy một sự xúc động mạnh mẽ. Cô cũng đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt của Minh Khang (trong thân xác Mai Anh). Cô vuốt ve gò má mềm mại, đôi môi gợi cảm của "chính mình", nhưng lại đang nhìn vào ánh mắt của Minh Khang.

"Em cũng yêu anh, Minh Khang," Mai Anh (trong thân xác Minh Khang) đáp lại, giọng cô nghẹn ngào.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm và sự thấu hiểu. Trong khoảnh khắc đó, thân xác không còn quan trọng nữa. Chỉ có hai linh hồn yêu nhau, đang tìm thấy nhau giữa sự hoán đổi trớ trêu.

Minh Khang (trong thân xác Mai Anh) từ từ nghiêng người tới gần Mai Anh (trong thân xác Minh Khang). Anh nhẹ nhàng đặt môi lên môi "Minh Khang". Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy cảm xúc, một nụ hôn định mệnh.

Nụ hôn ấy không chỉ là sự xác nhận cho tình yêu giữa họ, mà còn là một khoảnh khắc kỳ lạ. Ngay khi môi họ chạm nhau, một luồng ánh sáng chói lòa lại bất ngờ lóe lên, bao trùm lấy cả hai. Luồng ánh sáng đó mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, xoáy tít như một cơn lốc xoáy vô hình. Cả hai cảm thấy một sức hút mãnh liệt, như thể linh hồn mình đang bị kéo mạnh trở lại vị trí cũ.

Khi ánh sáng dịu đi, Mai Anh và Minh Khang mở mắt. Họ nhìn nhau, và sững sờ.

Mai Anh đã trở lại thân xác của chính mình, cô đang mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng manh. Minh Khang cũng đã trở lại thân xác của anh, vẫn là bộ vest lịch lãm. Họ đứng đối diện nhau, trong chính cơ thể của mình.

"Chúng ta... chúng ta đã trở lại rồi!" Mai Anh thốt lên, giọng nói trong trẻo quen thuộc của cô vang lên.

Minh Khang nhìn Mai Anh, ánh mắt anh tràn ngập kinh ngạc và vui sướng. Anh đưa tay lên sờ mặt mình, rồi nhìn xuống cơ thể mình. "Không thể tin được! Chúng ta đã trở lại rồi!"

Cả hai nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng bật cười. Tiếng cười của họ vang vọng khắp căn phòng. Họ đã trở lại chính mình, nhưng tình cảm giữa họ thì không hề thay đổi. Ngược lại, nó còn sâu sắc hơn rất nhiều.

Đây không chỉ là một nụ hôn định mệnh đã đưa họ trở lại thân xác cũ, mà nó còn là khởi đầu cho một tình yêu thật sự, một tình yêu đã vượt qua mọi giới hạn của thân xác và định kiến. Mai Anh và Minh Khang, sau tất cả những gì đã trải qua, đã thực sự tìm thấy nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.