Hoàng Đường

Chương 4. Tả Xuân Tĩnh rất không bình thường, tỷ tỷ nàng ta càng không: Hoàng Đường


trước sau

Bùi Đông Tịnh tỉnh lại trong tiếng khóc nức nở.

 

Không phải âm thanh quen thuộc của Lưu Ly, mà là tiếng khóc của một nữ tử có vẻ lớn tuổi hơn Lưu Ly một chút, hơn nữa còn vô cùng thương tâm, khiến người khác nghe mà không nỡ. Một lúc sau Bùi Đông Tịnh mới cố gắng mở được mắt, đập vào mắt không phải là khung cảnh quen thuộc của điện Thanh Tịnh.

 

Nàng mơ màng nhìn chằm chằm rèm giường màu hồng nhạt trên đỉnh đầu, ngơ ngác hồi lâu. Điện Thanh Tịnh hoàn toàn không dùng màu sắc này.

 

Sau đó nàng khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử khoảng ba mươi tuổi hoàn toàn xa lạ đang ngồi ở đầu giường khóc nức nở. Nữ tử đó thấy nàng tỉnh lại, đầu tiên là lộ vẻ mừng rỡ, sau đó lại bắt đầu khóc: “A Tĩnh, sao con lại ngốc như vậy chứ.”

 

Bùi Đông Tịnh hoang mang nhìn người đó, nhũ danh của nàng đúng là A Tĩnh, nhưng ban đầu cũng chỉ có ca ca gọi nàng như vậy, sau khi vào cung, nàng đã rất lâu không nghe người khác gọi nàng như vậy nữa.

 

Bùi Đông Tịnh đang định nhíu mày hỏi nàng ta là ai, nơi này là đâu, thì đã nghe thấy nữ tử kia nói: “Gả cho Hoài Vương là chuyện nữ tử khắp thiên hạ cầu mà không được, hiện giờ thái hậu hạ chỉ cho con thành thân với Hoài Vương, khiến bao nhiêu người ghen tị? Sao con lại ngốc như vậy?!”

 

Bùi Đông Tịnh: “…”

 

Gả cho Hoài Vương?!

 

Thiên hạ hiện giờ, chắc chắn chỉ có một Hoài Vương, mà A Tĩnh vừa được thái hậu ban hôn, chắc chắn cũng chỉ có một người.

 

Tả Xu Tĩnh!

 

Bùi Đông Tịnh đơ ra một hồi, nữ tử kia thấy sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân cứng ngắc thì chỉ coi như tâm trạng và sức khoẻ nàng không tốt, dịu giọng nói: “A Tĩnh, chuyện này đã định, con không thể kháng chỉ được. A nương hiểu con đã có ý trung nhân, nhưng con cũng từng nói con và ý trung nhân tuyệt đối không thể ở bên nhau. Lần này thái hậu hạ chỉ nhất định cũng có ý của hoàng thượng. Nếu con ngang nhiên kháng chỉ, nhà chúng ta phải làm sao đây? A nương quả thực…”

 

Nói đến đây, nàng ta lại khẽ bật khóc, vừa khóc vừa vươn tay xoa đầu Bùi Đông Tịnh.

 

Bùi Đông Tịnh vẫn im lặng, một lúc lâu sau mới thử thăm dò: “… Nương?”

 

Nữ tử đó quả nhiên là thê tử Ôn Xảo Giai của Tả Văn Đạo, nàng ta nói: “Ừm? Sao thế? A Tĩnh muốn nói gì?”

 

Bùi Đông Tịnh mím môi, nói: “Không có gì, chỉ là hơi đau đầu…”

 

Ôn Xảo Giai thở dài nói: “Nửa đêm hôm qua con muốn lén lút trốn đi, kết quả ngã từ trên tường xuống, đầu bị thương, đương nhiên là đau rồi!”

 

Bùi Đông Tịnh: “…”

 

Cái gì?!

 

Tả Xu Tĩnh vì phải gả cho Hoài Vương mà định nửa đêm trốn nhà? Như vậy thì phải không thích Hoài Vương đến thế nào chứ?! Bản thân rốt cuộc đã ban hôn gì… Quan trọng nhất là, tại sao bản thân chỉ ngủ một giấc đã biến thành Tả Xu Tĩnh rồi?

 

Bùi Đông Tịnh nói: “Bị, bị ngã sao… Vậy mặt của con… A nương, người lấy gương cho con soi thử được không.”

 

Ôn Xảo Giai nói: “Trên mặt thì cũng không sao…”

 

Vừa nói, nàng ta vẫn lấy gương cho Bùi Đông Tịnh, Bùi Đông Tịnh nhận lấy gương, nhìn vào, chỉ thấy trên đầu mình quấn một vòng băng gạc, mà mặt đã biến thành người khác.

 

Người trong gương quả thực có vài phần tương tự nàng trước kia, thậm chí còn xinh đẹp hơn chân dung trên giấy, tuy nhiên điểm khác biệt giữa Tả Xu Tĩnh và Bùi Đông Tịnh cũng vô cùng rõ ràng, Tả Xu Tĩnh là một tiểu cô nương lớn lên vô ưu vô lo, hiện giờ cũng chưa đến mười sáu tuổi, khuôn mặt non nớt, hai mắt trong veo, phảng phất mang theo vẻ kỳ vọng vô hạn với tương lai.

 

Nhưng… tại sao bản thân lại biến thành nàng ta?! Nếu nàng trở thành Tả Xu Tĩnh, vậy Bùi Đông Tịnh trong cung thì sao?

 

Bùi Đông Tịnh bất an đặt gương xuống, nói: “A nương, con, con…”

 

Ôn Xảo Giai hiền từ nhìn nàng, nói: “Sao thế?”

 

“Con… con muốn hỏi một chút, trong cung có truyền ra tin tức gì không? Về chuyện thái hậu…” Bùi Đông Tịnh nói.

 

Ôn Xảo Giai nhíu mày: “Hôm qua sau khi hạ chỉ thì không nghe thấy tin tức gì nữa, tại sao con đột nhiên hỏi như vậy?”

 

Bùi Đông Tịnh rất lúng túng, chỉ có thể lắc lắc đầu, hoang mang ngồi trên giường nói: “A nương, khi nào con phải gả cho Hoài Vương?”

 

Ôn Xảo Giai nói: “Hoài Vương cưới thê không thể qua loa, đủ loại lễ nghi, ít nhất cũng phải tháng sau. Giờ lành cụ thể sẽ được định trong hai ngày này.”

 

Còn một tháng nữa… Quá tốt rồi.

 

Trong lòng Bùi Đông Tịnh thầm thở phào, nói: “A nương, người không cần lo, con, con sẽ ngoan ngoãn gả cho Hoài Vương. Nhất định sẽ không làm khó mọi người.”

 

Ôn Xảo Giai cười khổ, vuốt ve mặt nàng, nói: “A Tĩnh, trên đời này có rất nhiều việc không do bản thân làm chủ. Hiện giờ A Nhàn đã là thái tử phi, con lại sắp trở thành vương phi của Hoài Vương, danh tiếng nhà ta rất cao, phụ thân con cũng rất cực khổ. Hai ngày nay ông ấy đều không ở nhà, ta cũng đã giấu chuyện con muốn trốn đi đêm qua, không nói cho Hạo Vũ và cha con, chỉ nói cho A Nhàn. A Nhàn nghe chuyện thì rất lo lắng cho con, lát nữa sẽ tới, đến lúc đó, tỷ muội các con nói chuyện cho tốt… Từ nhỏ con đã ngoan ngoãn, a nương chỉ mong con nghe lời lần cuối… Phẩm hạnh Hoài Vương thanh cao, đàng hoàng chính trực, là người đáng gả. Còn ý trung nhân của con, nếu thực sự là lương nhân thì sớm nên đề nghị kết thân với chúng ta rồi…”

 

Bùi Đông Tịnh chỉ có thể gật đầu lia lịa, trong lòng vẫn đang nghĩ xem tại sao bản thân lại biến thành Tả Xu Tĩnh.

 

Ôn Xảo Giai lại nhẹ giọng khuyên nhủ Bùi Đông Tịnh vài câu, rõ ràng không hề tin câu sẽ ngoan ngoãn gả cho Hoài Vương của Bùi Đông Tịnh. Một lúc sau, một nha hoàn gõ cửa thông báo thái tử phi đã tới, Ôn Xảo Giai lộ vẻ nhẹ nhõm, nói: “A Nhàn tới rồi, ta bảo nó vào đây, hai tỷ muội các con nói chuyện. Từ nhỏ con đã bám lấy A Nhàn, nó khuyên con vẫn tốt hơn a nương nói hết nước hết cái.”

 

Bùi Đông Tịnh gật gật đầu, nhớ lại về Tả Xu Nhàn.

 

Tả Xu Nhàn gả cho thái tử vào hai năm trước khi thái tử hai mươi tuổi, sau này ở trong Đông Cung. Vì Bùi Đông Tịnh không thích bị làm phiền nên các hậu phi không cần tới thỉnh an, Tả Xu Nhàn cũng vậy, chỉ khi đón Tết mừng lễ mới tới thỉnh an Bùi Đông Tịnh. Ấn tượng của Bùi Đông Tịnh về Tả Xu Nhàn khá mờ nhạt, chỉ nhớ nàng ta là một nữ tử khá xinh đẹp, lời nói cử chỉ cũng xem như chuẩn mực. Lúc dự gia yến, nàng ta thường ở bên cạnh thái tử, trên mặt mang theo ý cười khe khẽ, trông rất dịu dàng trang nhã. Còn khi đối mặt với nàng, Tả Xu Nhàn càng ngoan ngoãn, mở miệng một câu thái hậu, gọi rất vui vẻ, nhưng Bùi Đông Tịnh luôn cảm thấy ngoài mặt nàng ta làm quá tốt, vì thế mặc dù khá có hảo cảm nhưng không thể nói là thích nàng ta.

 

Chỉ không biết, vị thái tử phi này, khi đối diện với chuyện của muội muội mình thì sẽ có thái độ gì…

 

Bùi Đông Tịnh đang suy nghĩ miên man trong đầu thì cửa đã bị đẩy ra, một nữ tử hoàng y theo sau là hai hàng tỳ nữ bước vào, chính là Tả Xu Nhàn.

 

Vì vẫn chưa phản ứng lại, Bùi Đông Tịnh vẫn ngồi trên giường, đợi Tả Xu Nhàn tới thỉnh an mình, tuy nhiên Tả Xu Nhàn lại mỉm cười lắc đầu, quay đầu nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, đợi ở bên ngoài.”

 

Hai hàng tỳ nữ đó đáp lại rồi lui xuống, Tả Xu Nhàn bước đến, trực tiếp ngồi xuống bên giường Bùi Đông Tịnh, nói: “Ồ, xem tính cách ương bướng của A Tĩnh nhà ta này, nhìn thấy thái tử phi cũng không hành lễ nữa?”

 

Bùi Đông Tịnh: “…”

 

Lúc này nàng mới nhớ ra bây giờ bản thân là Tả Xu Tĩnh!

 

Bùi Đông Tịnh chỉ đành đứng dậy định hành lễ, nhưng Tả Xu Nhàn giữ nàng lại, nói: “Được rồi, nói đùa với muội thôi, sao lại ngốc vậy chứ.”

 

Tả Xu Nhàn từng ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng thái hậu bây giờ lại nói nàng “sao lại ngốc vậy chứ”, tâm trạng Bùi Đông Tịnh cũng vô cùng phức tạp, nàng chỉ có thể cười nói: “A tỷ.”

 

Tả Xu Nhàn đau lòng xoa mặt nàng: “Sắc mặt đúng là khó nhìn, sao lại thế này, là vì thái hậu ban hôn sao?”

 

Bùi Đông Tịnh cúi đầu không nói.

 

Tả Xu Nhàn thở dài, nói: “Thái hậu cũng thật là, sao lại rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy chứ.”

 

Bùi Đông Tịnh: “…”

 

Tả Xu Nhàn nói xong lại cố ý nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Ai da, muội đừng nói cho ai đó.”

 

Bùi Đông Tịnh gượng cười lắc đầu.

 

Tả Xu Nhàn nói: “Ta biết muội sẽ không nói cho người khác, muội cũng rất ghét thái hậu đúng không? Đáng tiếc, chuyện này đã được định rồi, thực sự không còn cách nào. A tỷ biết muội thích Độc Cô Hận, nhưng trước tiên hắn ta là người Tháp Đạt, điều này đã định các muội không thể quang minh chính đại ở bên nhau được, muội muội ngốc của ta ạ.”

 

Bùi Đông Tịnh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

 

Cái gì?

 

Thì ra người mà Tả Xu Tĩnh cô nương này thích là một người Tháp Đạt?

 

Độc Cô Hận?

 

Mặc dù không biết người này, nhưng Bùi Đông Tịnh cũng biết Độc Cô là họ của vương thất Tháp Đạt.

 

Tả Xu Tĩnh này rốt cuộc đã thích một người thế nào? Xem ra hoàng hậu và thái tử phi đều biết, vậy mà hoàng hậu vẫn hy vọng Tả Xu Tĩnh gả cho Hoài Vương, âm mưu gì đây? Còn Hoài Vương lẽ nào cũng đã biết chuyện? Đã như vậy mà hắn vẫn đồng ý hôn sự này?!

 

Vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng Bùi Đông Tịnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài theo, nói: “Muội biết.”

 

Tả Xu Nhàn kéo tay nàng, nói: “A Tĩnh, trước mắt chuyện này đã được định, muội tuyệt đối không được lén lút trốn đi giống đêm qua nữa, còn ra thể thống gì chứ.”

 

Trong đầu Bùi Đông Tịnh có một suy nghĩ loé lên, nàng bất động thanh sắc nói: “Nói ra, a tỷ, ngày nào tỷ cũng ở trong Đông Cung, có lẽ cũng có thể gặp được hoàng hậu đúng không? Muội cảm thấy vị thái hậu trong hậu cung không hay xuất hiện, lần này đột nhiên ban hôn, có lẽ có chút liên quan đến hoàng hậu. Nhưng nếu thực sự là hoàng hậu, tại sao a tỷ lại không khuyên ngăn chứ…”

 

Tả Xu Nhàn hơi ngẩn ra, sau đó nói: “A Tĩnh đúng là ngã thành ngốc rồi, sao chuyện này lại có liên quan đến hoàng hậu được? Nếu hoàng hậu nói với thái hậu chuyện này giống như muội nói, vậy ta nhất định sẽ biết, cũng sẽ ngăn cản hoàng hậu. Nhưng chuyện này quả thực không liên quan đến hoàng hậu, hoàn toàn là do thái hậu nhất thời nổi hứng, hoàng hậu cũng rất kinh ngạc.”

 

Bùi Đông Tịnh thầm nghĩ, đây có lẽ chính là nói dối không chớp mắt, ngươi có biết thái hậu đang ở trước mặt lặng lẽ nghe ngươi bịa chuyện không?

 

Nàng trầm mặc giây lát, nói: “Là vậy sao…”

 

Tả Xu Nhàn nói: “Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển.”

 

Bùi Đông Tịnh ngược lại rất muốn biết hoàng hậu và Tả Xu Nhàn có âm mưu gì, vì thế ngây thơ ngẩng đầu, nói: “Cơ hội xoay chuyển gì?”

 

Tả Xu Nhàn nói: “Cơ hội xoay chuyển này, có thể giúp muội và Độc Cô Hận mãi mãi bên nhau, cũng sẽ không liên luỵ đến nhà chúng ta.”

 

“Có cách tốt như vậy sao!” Bùi Đông Tịnh kinh ngạc nói: “Phải làm thế nào?”

 

Tả Xu Nhàn nói: “Chỉ cần… Hoài Vương chết.”

 

Bùi Đông Tịnh hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ hoàng hậu và Tả Xu Nhàn lại có âm mưu này!

 

Hoá ra đằng sau hôn sự này, còn liên luỵ đến cả tính mạng của Hoài Vương…

 

Nàng không che giấu sự bất ngờ của mình, nhìn Tả Xu Nhàn với vẻ kinh ngạc giống như một nữ tử mười sáu tuổi nghe đến việc phải lấy mạng người khác. Tả Xu Nhàn vội kéo tay nàng, nói: “A Tĩnh, ý muội thế nào?”

 

“Nhưng, nhưng làm thế nào mới có thể khiến Hoài Vương chết…” Bùi Đông Tịnh bày ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa muốn biết, mà trên thực tế, đây cũng là cảm xúc trong lòng Bùi Đông Tịnh.

 

“Thủ vệ bên cạnh Hoài Vương rất nghiêm, muốn hắn chết quả thực không dễ.” Tả Xu Nhàn nhẹ giọng nói: “Chỉ cần vào đêm gả đi, muội cho chút thuốc mê vào ly rượu giao bôi, hắn tự khắc sẽ hôn mê bất tỉnh. Đến lúc đó muội dẫn Độc Cô Hận vào giết hắn, sau đó bảo hắn ta chuẩn bị thi thể giả bên trong, đánh lừa là muội, cuối cùng phóng một mồi lửa thiêu cháy căn phòng, lúc đó thi thể sẽ bị thiêu không phân biệt được, mọi người sẽ cho rằng là tai nạn ngoài ý muốn, muội và Hoài Vương tử vong ngoài ý muốn, còn muội và Độc Cô Hận có thể cao chạy xa bay, không phải sao?”

 

Bùi Đông Tịnh càng nghe càng kinh hãi, không ngờ mấy người Tả Xu Nhàn đã sớm chuẩn bị xong cách thức tàn độc như vậy, mà chuyện này rõ ràng đã trở thành một cục diện từ khi hoàng hậu đi tìm Bùi Đông Tịnh.

 

Nghĩ đến việc bản thân vô cớ trở thành Tả Xu Tĩnh, mà bản thân chân chính còn không biết đang thế nào, với tâm tư và thủ đoạn của hoàng hậu, khó đảm bảo rằng… Chỉ là, mặc dù đã nhìn thấy chuyện xấu xa của hoàng hậu nhưng nàng lại không hề nói ra, lần duy nhất suýt tiết lộ cũng là nói với Lưu Ly, trừ phi Lưu Ly cũng là người của hoàng hậu.

 

Bùi Đông Tịnh đột nhiên nhớ đến bát canh nấm hạt sen do Lưu Ly bưng tới trước khi ngủ thiếp đi, quả thực sắp tuyệt vọng rồi.

 

Sau khi nói xong, Tả Xu Nhàn vẫn luôn quan sát Bùi Đông Tịnh, thấy vẻ mặt nàng vô cùng chấn động và khó tin, liền hiểu bản thân đã hơi doạ nàng, vì thế chỉ đành nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, chủ ý này ta chỉ tiện miệng nói, quả thực có chút đáng sợ. Muội không thể tiếp nhận được cũng là bình thường. Chỉ là cuối cùng muội gả cho Hoài Vương, từ nay về sau mỗi người một phương với Độc Cô Hận, không thể gặp lại nữa thôi.”

 

Nàng ta nói như vậy đương nhiên là để khích Tả Xu Tĩnh, hy vọng nàng nghe đến việc mỗi người một phương với Độc Cô Hận thì sẽ bị kích động mà đồng ý, nào ngờ, muội muội ngốc nghếch nhà mình lại lập tức gật đầu: “Ừm, chủ ý này quá… đáng sợ rồi, vẫn là bỏ đi. Muội gả cho Hoài Vương vậy.”

 

Tả Xu Nhàn không ngờ Tả Xu Tĩnh lại nói như vậy, nàng ta ngẩn ra, sau đó nói: “Nhưng, không phải trước giờ muội vẫn ghét Hoài Vương sao, dù sao dã tâm của hắn rất lớn, tính tình cũng xấu, huống hồ nếu tương lai hắn muốn tranh hoàng vị với thái tử, hai tỷ muội chúng ta phải làm sao.”

 

Trong lòng Bùi Đông Tịnh cười lạnh, lại nữa rồi, thì ra người trong thiên hạ đều cho rằng Hoài Vương muốn tranh đoạt hoàng vị sao? Nàng cứ không nghĩ thế đấy!

 

Lúc này ở trong lòng Bùi Đông Tịnh, Hoài Vương thực sự là một bắp cải nhỏ đáng thương chịu hết mọi ấm ức, bị huynh đệ và phụ thân kiêng dè chưa nói, đến cả hôn sự này cũng đầy rẫy âm mưu. Bùi Đông Tịnh nhớ đến hôn sự này là vì bản thân hồ đồ nên mới khiến Hoài Vương đồng ý, liền cảm thấy một người làm hoàng nãi nãi như mình không được việc gì cả, trong lòng vô cùng thương xót Hoài Vương, trước mắt bản thân đã ở trong cơ thể Tả Xu Tĩnh, vậy phải giúp đỡ hắn một phen.

 

Vì thế Bùi Đông Tịnh nói: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, nếu muội thực sự trở thành Hoài vương phi thì nhất định sẽ canh chừng Hoài Vương, tuyệt đối sẽ không để hắn… ờ, đoạt lấy hoàng vị.”

 

Tả Xu Nhàn thở dài, nói: “A Tĩnh, muội vẫn là còn quá nhỏ, tâm tư của Hoài Vương, một nữ tử như muội sao có thể đoán được?”

 

Bùi Đông Tịnh nói: “Vậy ý của tỷ tỷ vẫn là hy vọng muội ra tay, sát hại Hoài Vương?”

 

Tả Xu Nhàn khựng lại, nói: “Vậy cũng không phải…”

 

“Muội quả thực không muốn gả cho Hoài Vương.” Trong lòng Bùi Đông Tịnh chuẩn bị một loạt lý lẽ vô cùng hợp lý, nàng thở dài, khẽ vươn tay chạm vào trán mình, nói: “Chỉ là đêm qua thử lén trốn đi, muội ngã rất đau, cũng đột ngột nghĩ thông rất nhiều điều. Cách a tỷ nói đúng là rất tốt, nhưng như vậy muội sẽ phải cao chạy xa bay, che giấu danh tính với Độc Cô Hận ư? Nếu như vậy, muội còn gặp tỷ thế nào, gặp a nương và cha thế nào…”

 

Bùi Đông Tịnh nói rồi muốn nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng từ nhỏ nàng đã mồ côi chỉ có một người ca ca, đến giờ tình cảm với ca ca kia cũng khá nhạt nhẽo, căn bản không thể khóc ngay. Nàng chỉ có thể dịch người lên chút, ôm eo Tả Xu Nhàn, tựa đầu lên vai nàng ta, khe khẽ thút thít.

 

Tả Xu Nhàn chỉ đành vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Tả Xu Tĩnh, nhẹ giọng nói: “A Tĩnh, muội nói cũng không sai, ta hiểu suy nghĩ của muội, cũng hiểu nỗi lo của muội. Nhưng… haiz, lúc này a tỷ nói gì cũng không đúng.”

 

Bùi Đông Tịnh tựa trên vai nàng ta, khẽ phát ra tiếng khóc nức nở, sau đó nói: “Bất luận thế nào, chuyện này cũng quá mạo hiểm, muội không muốn liên lụy đến mọi người. A tỷ, muội… muội tình nguyện gả cho Hoài Vương.”

 

“Muội…” Tả Xu Nhàn rõ ràng có chút lúng túng, nàng ta vừa vỗ lưng Bùi Đông Tịnh vừa khẽ nhíu mày: “Thế này đi, muội thương lượng với Độc Cô Hận một chút?”

 

Bùi Đông Tịnh: “…”

 

Tả Xu Nhàn còn phụ trách làm cầu nối giúp bọn họ?!

 

Bùi Đông Tịnh không hề muốn gặp Độc Cô Hận, chủ yếu là sợ sau khi gặp sẽ bị lộ, chỉ có thể nói: “Nhưng đêm qua muội mới thử trốn đi, a nương nhất định sẽ canh muội rất kỹ…”

 

Tả Xu Nhàn nhỏ giọng nói: “Không sao, a nương không biết ta cũng quen Độc Cô Hận. Đêm nay ta ở lại đây, bảo Độc Cô Hận giả làm gia nhân rồi đưa hắn ta vào.”

 

Bùi Đông Tịnh: “…”

 

Sao lại có một người tỷ tỷ không hề nương tay khi hãm hại muội muội ruột như thế này chứ?

 

Quả thực giống với ca ca của nàng năm đó. Chỉ là so ra ca ca của nàng vẫn tốt hơn nhiều.

 

Trong lòng Bùi Đông Tịnh lặng lẽ rỉ máu, thực sự không hiểu tại sao ban đầu làm muội muội bị gài bẫy, bây giờ làm muội muội vẫn bị gài bẫy…

 

Bùi Đông Tịnh im lặng một hồi, trong lòng nảy sinh một kế. E rằng không thể thoát khỏi Độc Cô Hận rồi, không bằng dứt khoát gặp một lần, sau đó…

 

Nàng nói: “Được, vậy làm phiền a tỷ rồi. Có điều, a tỷ ở lại nhà, có phải cần sai người nói với thái tử điện hạ một tiếng không?”

 

Tả Xu Nhàn mỉm cười, nói: “Ta đã nói với thái tử điện hạ rồi, huynh ấy cũng lo cho muội nên đương nhiên đã đồng ý, chuyện này muội không cần lo.”

 

Bùi Đông Tịnh gật gật đầu, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

 

Lúc đến đã biết bản thân phải ở lại Tả phủ một đêm? E rằng đã sớm tính xong rồi, mà thái tử còn đồng ý, có thể thấy thái tử cũng biết những chuyện này.

 

Khả năng đáng sợ hơn nữa là, người đứng sau tất cả chuyện này chính là thái tử.

 

Bùi Đông Tịnh nghĩ, bắp cải nhỏ Hoài Vương này đúng là quá đáng thương rồi, xung quanh đầy rẫy âm mưu…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!