Dịch: Minmin
Edit: Teacher_anh
Chương 16
(phần này có những cảnh cấm trẻ em dưới 18, các ss & bro nhớ chuẩn bị khăn giấy và ngửa đầu lên phòng ngừa xịt máu mũi nhé J)
Giấc mơ đã đánh thức nàng lần nữa vào sáng sớm hôm sau.
Lucy mở mắt trong ánh sáng màu xám của buổi sớm và nhìn chằm chằm vào đống than hồng trong lò sưởi mà không di chuyển. Lần này nàng nhớ lại các mảnh ghép. Nàng đã mơ thấy Christian đấu tay đôi với NgàiWalkertrong khi Simon uống trà và chăm chú nhìn. Ngài Walker vừa làm mất mắt và ngài khá giận giữ, mặc dù vậy nó chẳng ảnh hưởng gì đến khả năng tấn công của ông. Điều mà khiến cho mọi thứ trở nên khủng khiếp. Rồi Lucy đã ở đó, cùng ngồi bên chiếc bàn với Simon. Nàng rót trà và nhấp một ngụm và rồi nhìn vào trong chén của mình. Trà được làm bởi cánh hoa hồng. Nó có màu đỏ, như máu. Và nàng thấy khiếp sợ. Có lẽ nó thực sự là máu. Nàng để chén xuống và từ chối uống thêm một tách nữa, mặc cho Simon thúc giục nàng. Nhưng nàng biết nàng không thể tin tưởng chàng bởi vì khi nàng nhìn xuống, nơi mà chân chàng nên để, ở đó đã biến thành một cái đuôi. Một cái đuôi rắn …
Lucy rùng mình.
Nàng thức dậy ướt đẫm mồ hôi, và bây giờ cơ thể nàng đang lạnh run.Taynàng run rẩy trên tấm vải trải giường bằng lụa, sờ tìm và chạm vào một cánh tay ấm áp. Làn da đàn ông ấm áp. Mặc cho sự thật là họ có phòng ngủ của riêng mình, mỗi cái đều đủ rộng cho cả một gia đình, Simon đã ngủ với nàng mỗi tối kể từ khi họ cưới nhau, có thể ở phòng nàng hay, như tối nay, ở phòng chàng. Lucy đã có cảm giác rằng điều này không được phổ biến lắm, việc một người đàn ông ngủ cùng với vợ mình, nhưng nàng thấy vui. Nàng thích hơi ấm của chàng bên cạnh nàng. Nàng thích nghe hơi thở sâu của chàng buổi tối. Và nàng thích mùi hương của chàng lưu lại trên gối nàng. Điều đó thật tuyệt.
“Hửm?” Chàng xoay người về phía nàng và vung một cánh tay nặng vắt ngang qua eo nàng. Hơi thở chàng lại sâu hơn.
Lucy không nhúc nhích di chuyển. Nàng không muốn đánh thức chàng chỉ bởi vì một giấc mơ khó chịu. Nàng rúc mũi mình vào vai chàng hít sâu mùi hương nơi chàng.
“Sao vậy?” Giọng chàng trầm, thấp, nhưng tỉnh táo hơn nàng nghĩ.
“Không có gì.” Nàng đưa tay lên ngực chàng, cảm nhận những sợi lông cù vào lòng bàn tay. “Chỉ là một giấc mơ.”
“Ác mộng?”
“Mmm.”
Chàng không hỏi thêm nữa. Chỉ thở dài và ôm xiết nàng trong vòng tay mình. Chân nàng trượt dọc theo thân chàng và nàng cảm thấy sự cương cứng của chàng đâm vào hông nàng.
“Pocket cũng từng có những cơn ác mộng.” Hơi thở của chàng phả ra trên đỉnh đầu nàng. “Khi anh sống với họ sau cái chết của Ethan.”
Taychàng ve vuốt nhẹ lưng nàng và vỗ nhẹ mông nàng, rồi để tại đó, ấm áp và chiếm hữu.
“Cô bé có một người bảo mẫu, nhưng người phụ nữ đó chắc hẳn đã ngáy rất to và ngủ rất ngon, bởi Pocket đã trườn qua người cô ta và đi tìm phòng mẹ nó.” Chàng bật cười, giọng chàng khàn khàn. “Một vài lần, cô bé đến chỗ anh. Ngạc nhiên và bối rối trước sự thông minh và hài hước của anh trong lần đầu tiên đến. Bàn tay nhỏ bé bị lạnh chạm vào vai anh lúc nửa đêm, cố cất cao giọng thì thầm gọi tên anh. Gần như thề thốt rằng sẽ không uống nước trước khi lên giường nữa.”
Lucy mỉm cười trong vai chàng. “Anh đã làm gì?”
“Ừ thì.” Chàng xoay lưng, vẫn ôm nàng, và duỗi một cách tay lên đầu. “Đầu tiên, anh phải tìm ra cách để mặc quần vào. Rồi anh ngồi với cô bé trên một cái ghế bên cạnh lò sưởi. Cuốn chăn quanh cả hai người.”
“Con bé có ngủ lại không?”
“Không, nó không ngủ, đúng là tiểu quỷ.” Chàng gãi gãi ngực mình. “Khá giống em, nó muốn được nói chuyện.”
“Em xin lỗi. Em có thể dừng lại.”
“Không,” chàng thì thầm. “ Anh thích nói chuyện với em như thế này.” Chàng lồng những ngón tay của mình vào tay nàng đặt trên ngực chàng.
“Anh đã nói về chuyện gì?”
Chàng có vẻ suy nghĩ trong chốc lát. Cuối cùng, chàng thở dài, “Nó nói với anh Ethan đã nói chuyện với nó khi nó gặp ác mộng. Anh ấy nói với nó về, ờ, búp bê, chó con và đồ ngọt ưa thích của nó. Những thứ đại loại thế. Những thứ khiến cho những cơn ác mộng biến mất khỏi đầu.”
Lucy mỉm cười. “Vậy là anh đã nói với cô bé về những con chó con?”
“Thực ra thì không.” Nàng thoáng nhìn thấy nụ cười của chàng lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng đang dần lộ diện lúc ban mai. “Đại loại như là việc làm thế nào để đánh một cỗ xe ngựa. Có thể thấy được gì từ một con ngựa giỏi. Cách pha cà phê đúng cách và ở đâu, chính xác hơn là, nó đến từ đâu.”
“Cà phê đến từ đâu?” Nàng kéo tấm ga lên vai.
“Ta đã nói với nó là đến từ châu Phi, nơi mà những người lùn Pygmy (Chú thích: người lùn Pygmy là thành viên của nhóm bộ lạc người rất lùn sống ở châu Phi vùng xích đạo) huấn luyện cá sấu leo cây và đập mạnh làm các hạt cà phê rơi xuống bằng đuôi của chúng.”
Lucy bật cười. “Simon . . .”
“Còn có cái gì khác mà anh đã nói nữa không nhỉ? Lúc đó là 3 giờ sáng rồi.”
“Đó có phải là những điều mà anh sẽ dùng để trấn an em?”
“Nếu em muốn.” Những ngón tay của chàng nắm lại trên người nàng. “Chúng ta có thể thảo luận với nhau về trà, trà Trung Quốc so với trà Ấn Độ, nơi mà nó phát triển hay là, không biết điều này có đúng không, rằng nó phải được hái chỉ bởi những đứa bé gái hoàn hảo, dưới sáu tuổi đeo găng tay lụa màu đỏ thẫm và làm việc dưới ánh sáng của một mặt trăng màu xanh.”
“Và nếu em không có hứng thú với trà và việc sản xuất ra nó?” Lucy cọ chân nàng với bắp chân chàng.”
Chàng hắng giọng lần nữa. “Vậy có lẽ em sẽ muốn được giải trí bằng việc bàn luận về các giống ngựa. Những con nào là tốt nhất cho việc đánh xe và những con nào là tốt nhất cho việc …”
“Không.” Nàng rút tay ra khỏi tay chàng và lướt tay xuống dưới bụng chàng.
“Không?”
“Chắc chắn, không.” Nàng chạm vào vật nam tính của chàng, để những ngón tay chạy dọc theo chiều dài của nó và vuốt ve phần đầu. Nàng yêu thích chạm vào chàng.
Trong phút chốc hơi thở chàng trở nên nặng nề. Rồi chàng cố nói. “Liệu nàng—”
Nàng nhẹ nhàng siết lại.
“A, có bất kỳ ý tưởng nào trong đầu?”
“Vâng, Em nghĩ là em có.” Nắm chắc vật căng cứng của chàng, nàng quay mặt lại và cắn vào vai chàng. Chàng có vị của muối và xạ hương.
Có vẻ như nó đã chạm đến giới hạn của chàng. Chàng đột nhiên quay lại phía nàng. “Quay người lại.” Giọng chàng khản đặc.
Nàng nghe theo và cọ xát mông vào giữa hai chân chàng.
“Em thật tinh quái,” chàng lẩm bẩm. Chàng đã sắp xếp để nàng gối đầu lên trên cánh tay của mình vì vậy mà nàng nằm trong vòng tay của chàng.
“Em nghĩ là chàng nên nói cho em biết một chút kiến thức về hoa hồng,” nàng thì thầm với vẻ nghiêm túc.
“Phải vậy không, thực sự?” Chàng đặt tay phía trên vòng qua nàng và xoa nắn ngực nàng.
“Vâng.” Nàng chưa bao giờ nói với chàng, nhưng nàng phát hiện ra rằng giọng chàng thỉnh thoảng quyến rũ không thể chịu được. Cảm nhận được chàng ở dọc sau lưng nàng, nghe thấy chàng, nhưng không nhìn thấy mặt chàng, khiến nàng run lên với một cơn rùng mình kích tình bất chợt.
“Thì, đất trồng là quan trọng nhất.” Chàng vân vê một núm vú.
Nàng nhìn những ngón tay thanh tao của chàng trên da thịt nàng và cắn môi mình. “Đất?”
Chàng xiết chặt hơn, khiến nàng thở hổn hển với sự kích thích sắc bén của nỗi khao khát. “Những người ưa thích trồng hoa hồng như bọn anh thích từ “đất trồng” hơn. Nó nghe nghiêm túc hơn nhiều.”
“Đất trồng khác với đất thường như thế nào?” Nàng vô tình dán chặt vào chàng. Vật cứng rắn của chàng trượt lên mông nàng và nằm kẹp ngay giữa đường rãnh của nàng. Nàng cảm thấy mình được bao bọc bởi cơ thể ấm áp của chàng. Nó khiến nàng thấy nhỏ bé. Nữ tính.
“Ahh.” Chàng hắng giọng. “Đó chỉ là cách gọi thôi. Giờ hãy nghe tiếp. “Phân bón.”
Nàng nén lại tiếng cười khúc khích không thích hợp. “Điều đó không lãng mạn chút nào.”
Chàng nhẹ nhàng kéo núm vú nàng, và nàng cong người lên trong sự kích thích. “Sự chọn lựa chủ đề là của nàng.” Những ngón tay của chàng lang thang trượt sang phía ngực bên kia và kéo đầu bên đó.