Sau khi vượt qua những thử thách gay cấn trong cuộc thi toàn trường, Tiểu Yến nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn định. Nhưng học đường luôn đầy bất ngờ, và biến cố mới khiến cô cùng Hạ Duy phải đối mặt với những khó khăn chưa từng có.
Một buổi sáng, khi Tiểu Yến vừa bước vào lớp, cô nhận được tin nhắn từ mẹ:
“Con phải tập trung học tập, gia đình nghe nói lớp con sẽ có chuyến tham quan học thuật. Con đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng.”
Tiểu Yến cúi đầu, cảm giác áp lực dồn lên vai. Cô muốn vừa học tập vừa ở bên Hạ Duy, nhưng áp lực gia đình khiến cô bối rối.
Hạ Duy nhận ra sự thay đổi của cô ngay lập tức. Ánh mắt anh trầm lắng, tiến lại gần:
“Cô… chuyện gì sao? Sao trông lo lắng?”
Tiểu Yến lắp bắp: “Em… em không sao đâu…”
Nhưng trái tim cô vẫn rối bời. Khoảng cách giữa họ giờ không còn là vật lý, mà là những áp lực tinh thần, từ gia đình và kỳ vọng học tập.
Trong lớp, một nhóm bạn ganh ghét quyết định tạo thử thách. Họ lan truyền tin đồn rằng Hạ Duy chỉ quan tâm Tiểu Yến để lợi dụng thành tích học tập.
Tiểu Yến nghe tin, lòng bỗng chùng xuống. Cô tránh ánh mắt Hạ Duy, nhưng anh vẫn tiến đến, ánh mắt nghiêm nghị:
“Cô… chuyện gì vậy? Tại sao tránh tôi?”
“Em… em không sao…” Tiểu Yến lắp bắp. Nhưng trái tim cô đang bối rối, và nước mắt suýt trào ra.
Hạ Duy kéo cô ra góc sân yên tĩnh, ánh mắt trầm lắng, giọng điềm tĩnh:
“Tôi chỉ quan tâm cô, không ai khác. Đừng để lời đồn vô nghĩa làm cô lo lắng.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên: “Em… em biết rồi… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, mọi hiểu lầm tan biến, nhường chỗ cho cảm giác an tâm và ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, dù biến cố xuất hiện, trái tim anh vẫn kiên định ở bên cô.
Nhưng biến cố chưa dừng lại. Khi nhóm chuẩn bị cho chuyến tham quan học thuật, một sự cố bất ngờ xảy ra: dự án quan trọng bị hỏng do trục trặc kỹ thuật. Tất cả các thành viên đều căng thẳng.
Tiểu Yến run run, đứng lúng túng trước sự cố. Hạ Duy cúi sát, nhấn mạnh từng chi tiết:
“Bình tĩnh. Chúng ta sẽ giải quyết.”
Khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết. Tiểu Yến cảm nhận được sự bình tĩnh, điềm tĩnh của anh, và trái tim cô dường như được trấn an.
Trong lúc sửa chữa dự án, Trương Hạo vô tình làm rơi dụng cụ, khiến Tiểu Yến suýt ngã. Hạ Duy lập tức đỡ cô, ánh mắt trầm lắng:
“Cẩn thận!”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim loạn nhịp. Những khoảnh khắc nhỏ như vậy liên tục xảy ra, xen căng thẳng và ngọt ngào, khiến cô nhận ra rằng tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc.
Khi sự cố dần được khắc phục, nhóm tiếp tục luyện tập. Nhưng một thử thách khác xuất hiện: giáo viên yêu cầu họ trình bày dự án trước toàn trường ngay trong hôm sau.
Tiểu Yến cảm thấy áp lực cực lớn. Cô cúi đầu, lo lắng. Hạ Duy tiến lại, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp:
“Cô đừng lo. Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Hãy tin tôi.”
Khoảnh khắc ấy, tim cô rung lên. Cô nhận ra rằng, trong mọi biến cố, anh luôn là điểm tựa, khiến cô yên tâm.
Ngày trình bày dự án, toàn bộ học sinh và giáo viên đều có mặt. Nhóm Tiểu Yến – Hạ Duy đứng trên sân khấu, ánh mắt trao nhau sự ủng hộ. Tiểu Yến run run, nhưng nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng cùng Hạ Duy, cô tự tin mở đầu phần thuyết trình.
Hạ Duy đứng sát bên, ánh mắt trầm nhưng dịu dàng, thỉnh thoảng nhắc nhở từng chi tiết. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim Tiểu Yến nhói lên từng nhịp. Khi kết thúc, cô thở phào, nhận ra mình đã vượt qua áp lực nhờ sự đồng hành của Hạ Duy.
Giáo viên và ban giám khảo khen ngợi: “Nhóm các em phối hợp rất tốt. Tiểu Yến và Hạ Duy, các em làm xuất sắc.”
Tiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu, nhưng nhìn sang Hạ Duy, thấy anh mỉm cười hiếm hoi, ánh mắt tràn đầy trìu mến. Khoảnh khắc này, họ trao nhau nụ cười chân thành, ngọt ngào, nhưng không cần lời nói quá nhiều.
Những ngày tiếp theo, nhóm cùng nhau tổng kết kinh nghiệm, dạo quanh hồ thư giãn. Mỗi lần Hạ Duy nghiêm nghị nhắc nhở, cúi sát chỉ bài, tim Tiểu Yến lại rung lên từng nhịp, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Một buổi tối, khi đi dạo quanh hồ, Hạ Duy nắm tay cô:
“Cô… hãy tin tôi. Tôi sẽ luôn bên cô, dù có chuyện gì xảy ra.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên: “Em… em tin anh…”
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc, gió nhẹ thổi qua, tạo nên khung cảnh lãng mạn, khiến cô nhận ra rằng tình cảm này đã trở nên kiên định, vượt qua mọi biến cố.
Những ngày tiếp theo, Tiểu Yến học cách cân bằng giữa học tập, áp lực gia đình và tình cảm với Hạ Duy. Mỗi lần gặp khó khăn, ánh mắt và lời nói của anh luôn là chỗ dựa vững chắc.
Cô nhận ra rằng, tình cảm học đường không chỉ là ánh mắt hay nụ cười, mà còn là sự chia sẻ, quan tâm và những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn hài hước.
Khoảnh khắc này đánh dấu bước tiến quan trọng: tình cảm giữa Hạ Duy và Tiểu Yến vượt qua biến cố lớn từ học đường và gia đình, trở nên bền chặt hơn, đồng thời mở ra những câu chuyện mới về học tập, tình cảm và trải nghiệm học đường.