hồi kết của quyền lực

Chương 1: Lời Mời Đến Lyceum Ẩn Khuất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh, một kiến trúc sư 26 tuổi, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế trên màn hình. Mọi đường nét đều hoàn hảo, nhưng thiếu đi linh hồn. Đó là bản chất của cô hiện tại: một kiến trúc sư tài năng bị kẹt trong khủng hoảng cá nhân. Sau sự đổ vỡ của một mối quan hệ và áp lực không ngừng từ công việc, Linh cảm thấy mình đang mất dần khả năng kiểm soát cuộc sống. Cô khát khao sự thay đổi, một cú sốc điện để đánh thức sự sáng tạo và cảm xúc đã ngủ quên.

Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, một chiếc phong bì màu đen tuyền được chuyển đến. Chất giấy dày, không có tem bưu điện hay địa chỉ người gửi, chỉ có logo khắc chìm: một con cú đang dang cánh bên trên dòng chữ Hy Lạp cổ: Lyceum.

Bên trong là một tấm thẻ mời được viết tay bằng mực vàng, ngắn gọn và bí ẩn: "Sự phát triển tối thượng đòi hỏi sự đầu hàng tối thượng. Bạn đã sẵn sàng để được tối ưu hóa chưa? Hãy đến địa chỉ... vào đúng 10 giờ tối nay."

Linh biết, đó là một lời mời điên rồ. Lyceum không phải là một tổ chức xa lạ. Đó là một cộng đồng bí ẩn được đồn thổi trong giới thượng lưu, nơi các tỷ phú, nghệ sĩ, và chính trị gia lui tới để "tái tạo bản thân". Những lời đồn thổi luôn đi kèm với sự cảnh báo: Lyceum đòi hỏi sự riêng tư và cam kết tuyệt đối.

Sự tò mò, kết hợp với khao khát thoát khỏi sự bế tắc của chính mình, đã chiến thắng sự lý trí. Linh quyết định đi.

Đúng 10 giờ tối, Linh đứng trước một cánh cổng sắt đen khổng lồ, không biển hiệu, được bao bọc bởi một khu rừng già ngoại ô thành phố. Cổng tự động mở ra, dẫn cô vào một con đường rợp bóng cây, kết thúc bằng một dinh thự đá xám cổ kính, uy nghiêm và cô độc.

Một người quản gia già đưa Linh vào bên trong. Nội thất bên trong đơn giản nhưng sang trọng đến mức lạnh lẽo, không một bức tranh hay vật dụng cá nhân nào, như thể nó được thiết kế để không chứa chấp bất kỳ cảm xúc nào.

Linh được dẫn vào một căn phòng làm việc rộng lớn, trần cao vút. Căn phòng chỉ có ánh sáng từ một ngọn đèn bàn, hắt lên một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra cửa sổ.

Đó là Elias.

Elias xoay người lại. Linh gần như nín thở. Anh ta sở hữu một vẻ ngoài hoàn hảo đến mức phi thực, với mái tóc đen, đôi mắt xanh thẳm sắc lạnh như băng, và vóc dáng cao lớn, quyền lực. Anh ta mặc một bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, toát ra khí chất của một vị thần Hy Lạp lạnh lùng.

"Chào mừng cô, Linh," giọng nói của Elias trầm ấm, nhưng mang theo sự kiểm soát tuyệt đối, như thể mọi từ ngữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. "Tôi là Elias, Người Giám Hộ của Lyceum. Cô đã đến đúng giờ."

"Cảm ơn ông," Linh đáp, cô cố gắng che giấu sự lo lắng. "Tôi muốn biết rõ hơn về Lyceum. Sự 'phát triển tinh thần' mà ông nói là gì?"

Elias tiến lại gần, bước đi của anh ta chậm rãi và đầy uy quyền. "Lyceum không phải là nơi để trao đổi hay thương lượng, Linh. Lyceum là nơi để nhận. Cô đến đây vì cô đã mất khả năng kiểm soát cuộc sống của mình. Cô cảm thấy cô đơn, vô vị, và khao khát một sự thay đổi triệt để."

Linh kinh ngạc. Anh ta đã nhìn thấu cô chỉ bằng một ánh mắt.

Elias đặt hai tay lên bàn làm việc. "Sự phát triển tinh thần của chúng tôi rất đơn giản: Chúng tôi trao cho cô một người kiểm soát cuộc sống của cô, để cô có thể tập trung vào việc trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Cô sẽ tuân theo mọi sắp đặt, mọi quy tắc. Đổi lại, cô sẽ đạt được sự hoàn hảo mà cô đang tìm kiếm."

Ánh mắt Elias khóa chặt lấy Linh. Đó là một ánh mắt không chấp nhận sự phản kháng. Linh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Sự kiểm soát của anh ta không chỉ là lời nói, mà là một năng lượng.

"Và nếu tôi không đồng ý?" Linh hỏi, giọng cô hơi run.

"Vậy thì cô đã đến nhầm chỗ," Elias đáp, một nụ cười gần như không tồn tại lướt qua môi anh ta. "Cô sẽ rời đi, và tiếp tục sống trong sự tầm thường của mình. Nhưng nếu cô đồng ý..."

Anh ta tiến lại gần Linh, hơi thở của anh ta phả vào tai cô. "Cô sẽ khám phá ra một loại dục vọng mới, một khao khát được phục tùng, được dẫn dắt đến tận cùng của bản ngã."

Lời nói đó đã đánh thức một thứ gì đó sâu thẳm trong Linh, một khao khát bị đè nén. Cô biết, bước vào cánh cửa này là từ bỏ tất cả sự tự do của mình. Nhưng sự hứa hẹn về sự "tái tạo" và sự kiểm soát tuyệt đối của người đàn ông này đã kích thích cô một cách nguy hiểm.

Linh nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Elias, đôi mắt đã kiểm soát cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô đưa ra quyết định liều lĩnh.

"Tôi đồng ý," Linh nói, giọng cô vang vọng trong căn phòng lớn. "Tôi đồng ý với giao ước của Lyceum."

Elias không mỉm cười. Anh ta chỉ gật đầu, sự kiểm soát của anh ta đã được xác nhận.

"Tốt. Vậy thì, hãy bắt đầu bài học đầu tiên của cô, Linh," Elias nói. "Bài học về sự đầu hàng."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×