hồi kết của quyền lực

Chương 4: Quy Tắc Của Sự Im Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau "bài học" đầu tiên về sự đầu hàng thể xác, Linh được đưa trở lại căn phòng biệt lập. Cánh cửa đóng lại, cắt đứt hoàn toàn mọi liên kết với thế giới bên ngoài. Sự im lặng bao trùm lấy cô, nặng nề hơn cả tiếng ồn ào của thành phố mà cô từng sống. Linh nhận ra, sự kiểm soát của Elias không chỉ là thể xác, mà còn là sự cô lập tâm lý.

Thời gian trôi qua, không có đồng hồ, không có điện thoại, không có sách báo. Linh không biết là đêm hay ngày, chỉ biết sống theo sự sắp đặt của Elias. Bữa ăn được đưa đến đúng giờ, nhưng luôn không có ai đi cùng. Anh ta đã biến cô thành một thực thể tách biệt, chỉ tồn tại để phục tùng.

Ba ngày sau, một chiếc thẻ mới được đưa vào phòng. Nội dung: "Quy Tắc Phục Tùng Thứ Hai: Im Lặng. Cô chỉ được nói khi được cho phép."

Linh cảm thấy một sự ức chế khủng khiếp. Cô luôn là một người thích giao tiếp, thích thể hiện cảm xúc bằng lời nói. Giờ đây, tiếng nói của cô, quyền được nói, đã bị tước đoạt.

Đêm đó, Elias bước vào phòng. Anh ta không nói gì, chỉ quan sát cô. Linh muốn nói, muốn hỏi tại sao anh ta lại làm vậy, nhưng Quy Tắc đã cấm. Cô chỉ có thể nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy sự cầu xin và hoảng loạn.

"Cô muốn nói gì?" Elias bất ngờ hỏi, ánh mắt anh ta sắc lạnh như dao cạo.

Linh há miệng, nhưng không có tiếng nào thốt ra. Cô đã quen với sự im lặng quá lâu, đến mức quên mất cách nói.

"Tôi cho phép cô nói," Elias nhắc lại, giọng nói đầy quyền lực. "Hãy nói."

"Tại sao?" Linh thì thầm, giọng cô khản đặc. "Tại sao tôi không được nói chuyện? Tôi cảm thấy..."

"Cô cảm thấy mất kiểm soát," Elias cắt ngang. "Đó là điều tôi muốn. Ngôn ngữ là công cụ mạnh mẽ nhất của sự kiểm soát. Khi cô mất đi nó, cô sẽ phải dùng những giác quan khác để cảm nhận. Cô sẽ phải lắng nghe cơ thể mình, lắng nghe những khao khát thật sự."

Elias tiến lại gần, cúi xuống, giọng nói trầm ấm đến đáng sợ. "Và cô sẽ phải lắng nghe tôi, bằng mọi giác quan. Mỗi cái chạm của tôi, mỗi hơi thở của tôi, sẽ là ngôn ngữ duy nhất mà cô có thể hiểu. Nó sẽ dẫn dắt cô đến dục vọng đích thực."

Anh ta đưa tay lên chạm vào môi cô. Cái chạm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức nặng tâm lý khủng khiếp.

Cảnh H+ (ám ảnh bằng lời nói): Elias không chiếm lấy cô bằng vũ lực, mà bằng lời nói. Anh ta không ngừng thì thầm vào tai cô, mô tả chi tiết những gì anh ta muốn làm với cô, những gì cô sẽ cảm nhận, những gì cô khao khát. Anh ta dùng ngôn ngữ để tạo ra một "cuộc chiến" tâm lý, nơi dục vọng của cô bị kích thích đến tột độ bởi chính những lời nói của anh ta. Anh ta buộc cô phải nghe, phải tưởng tượng, phải chấp nhận sự phục tùng bằng tâm trí trước khi có bất kỳ hành động nào.

Linh cảm thấy mình đang phát điên. Dục vọng của cô bùng cháy, không phải vì anh ta đang chiếm lấy cô, mà vì anh ta đang kiểm soát trí tưởng tượng của cô. Anh ta đã biến ngôn ngữ trở thành vũ khí để thao túng và khuất phục cô.

Khi mọi thứ kết thúc, Linh nằm đó, kiệt sức về mặt tinh thần. Cô nhận ra, sự cô lập này là một phần trong "liệu pháp" của anh ta.

"Bài học này không phải về sự im lặng, Linh," Elias nói, giọng anh ta đã trở lại bình thường. "Nó là về việc lắng nghe. Khi cô không còn tiếng nói, cô sẽ học được cách lắng nghe bản thân mình. Và khi đó, cô sẽ nhận ra, cô khao khát tôi."

Elias để lại cho Linh một quyển sổ và một chiếc bút máy. "Đây là nhật ký của cô. Đây sẽ là nơi duy nhất cô được phép nói chuyện, nhưng không phải bằng lời, mà bằng chữ viết. Hãy viết về cảm xúc của cô. Đó sẽ là bản đồ để tôi khám phá cô, và giúp cô tìm thấy sự tối ưu hóa."

Linh cầm quyển sổ. Đó là một phần "tự do" cuối cùng của cô, một lối thoát để giữ lại một chút bản ngã. Cô biết, anh ta không chỉ muốn cô phục tùng. Anh ta muốn hiểu cô, muốn đọc được suy nghĩ của cô. Cô là một cuốn sách mở, và anh ta là người đọc duy nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×