Giang Thiên và Thiên Vũ đứng nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thắng. Một cơn gió bất chợt thổi qua cuốn theo lá khô. Trong không gian chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng lá xào xạc. Lam Thanh và ba người còn lại chăm chú theo dõi. Một giọt mồ hôi chảy dọc trên khuôn mặt Lam Thanh. Sau một lúc cuối cùng đã có người lên tiếng.
- Hai người bọn họ... ai sẽ thắng?
- Hả? - Ba người kia hoàn toàn không hiểu nó hỏi gì.
- Ai sẽ thắng nhỉ? Nên đặt cược ai bây giờ? - Lam Thanh cắn cắn móng tay suy tính.
Rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì vậy? Ba người kia híp mắt nhìn nó.
- Cậu đang nghĩ gì thế? - Khả Vi hỏi.
- Bọn họ không phải sắp đánh nhau sao? Đây chắc chắc sẽ là một cuộc chiến của các cao thủ. Hai đối thủ đứng nhìn nhau, một cơn gió thổi qua và vèo trận chiến xảy ra. - Lam Thanh trông có vẻ rất vui nói.
Bốp.
Trên đầu Lam Thanh xuất hiện một cục u.
- Đây là tình huống nào rồi mà cậu còn nghĩ như vậy hả? - Khả Vi gằn từng tiếng.
- Trong anime thường vậy mà! - Lam Thanh đáng thương ôm lấy đầu. Người ta chỉ liên tưởng chút thôi mà.
Thiên Vũ liếc mắt nhìn vụ ồn ào đằng sau. Cậu thì đang căng thẳng không biết nên nói sao mà họ còn ở đó đùa được. Bất công quá đi!
- Thế em muốn nói gì với anh? - Giang Thiên đút hai vào túi quần, nhìn thẳng Thiên Vũ hỏi bằng chất giọng lành lạnh.
Thiên Vũ giật mình. Mở lời như thế nào đây? Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt nói chuyện đàng hoàng với Giang Thiên nhưng mà cậu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Giang Thiên kiên nhẫn chờ Thiên Vũ lên tiếng. Nếu Thiên Vũ không nói thì cậu cũng có điều cần nói ra. Ngay lúc Giang Thiên định lên tiếng trước thì Thiên Vũ lắp bắp nói:
- Tôi muốn... hỏi anh... về nguyên nhân tại sao... anh lại làm vậy... với bạn tôi. Cho dù anh không muốn nói...
- Được thôi!
-... cho dù anh không muốn nói ra... tôi nhất định... Hả? Anh vừa nói gì cơ? - Thiên Vũ khó tin nhìn Giang Thiên. Vừa nãy cậu nghe nhầm đúng không?
- Anh sẽ nói rõ với em về chuyện đó. - Giang Thiên hoàn toàn nghiêm túc. Hôm nay cậu sẽ nói rõ mọi chuyện. Nhưng ít nhất cậu sẽ lựa lời để Thiên Vũ không chịu quá nhiều đả kích.
Anh ta sẽ nói ra? Anh ta sẽ nói ra? Thiên Vũ bây giờ lại lâm vào tình trạng rối loạn. Hể? Giang Thiên bị uống nhầm thuốc hay bị đập đầu vào đá rồi. Có thể là vì lao xe từ trên núi xuống với tốc độ đó khiến anh ta có vấn đề rồi. Thiên Vũ gật gật với suy nghĩ của mình. Nếu thế thì không đời nào người anh trai băng giá của cậu lại dễ dàng đồng ý. Vậy những lời anh ta nói lúc này có đáng tin không nhỉ?
- Anh hoàn toàn bình thường. Những lời anh sắp nói tới đây chắc chắn là sự thật.
Thiên Vũ giật thót, sờ sờ mặt mình. Bộ có viết ở trên hả?
- Nghe không? - Giang Thiên nhướng mày hỏi.
- Đương... đương nhiên rồi... - Thiên Vũ nói.
Lam Thanh ngồi trên yên sau xe đáp bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
- Tên ngốc này chẳng ngầu chút nào! Làm gì mà dễ dàng đáp ứng vậy. Ít nhất phải cười khiêu khích nói: "Hể? Muốn biết sao? Đến đánh bại ta và người sẽ biết tất cả! Hehehe!"
- Cậu giống mấy nhân vật phản diện lắm đó! - Khả Vi nói.
Kiến Hàm và Ngọc Uyển không thể nói thêm lời nào với cái suy nghĩ khác người của nó nữa. Người ta là anh em có phải kẻ thù đâu mà nghĩ theo hướng đó cơ chứ.
Sau khi Giang Thiên nói tất cả cậu nhận thấy Thiên Vũ trừ lúc đầu tỏ vẻ hơi khó tin thì sau đó không còn lộ vẻ gì cả.
- Em tin không? - Giang Thiên hỏi.
- Tôi tin. Tôi không nghĩ anh lại nói sự thật nhưng những lời anh nói hoàn toàn là sự thật.
- Làm sao em lại biết nó không phải là giả tạo? Tin nhanh vậy sao?
Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt Giang Thiên nói:
- Vì tôi biết sự thật!
Giang Thiên giấu đi sự ngạc nhiên của bản thân dưới đáy mắt hỏi:
- Thế sao còn hỏi?
- Vì tôi muốn chính anh nói ra điều đó. Nếu như lúc trước anh cũng dễ dàng nói ra thì tốt biết mấy. Dù nói ra muộn nhưng nó khiến tôi nhẹ nhõm. Không biết tại sao nhưng ít nhất giữa chúng ta lúc này không còn gì là bí mật nữa. - Thiên Vũ miệng cười.
Nhìn nụ cười của Thiên Vũ, Giang Thiên hơi ngẩn ra một chút sau đó cậu hơi cúi đầu, khóe miệng vẽ lên một đường cong. Lam Thanh đã đúng. Đáng lẽ ra cậu nên nói điều này sớm hơn.
- Tuy nhiên! - Thiên Vũ nói bằng giọng nghiêm túc. - Tôi đến không phải chỉ nói điều này! Hàn Giang Thiên! Hàn Thiên Vũ tôi tuyên bố, từ nay sẽ không chịu sự quản lí của anh nữa. Tôi sẽ sống độc lập, tự giải quyết vấn đề của bản thân, tự đến trường mà không cần vệ sĩ. Là vậy đó.
Giang Thiên chỉ nhìn Thiên Vĩ mà không nói gì, nét mặt âm trầm khiến người khác lo lắng, hồi hộp.
- Cho dù anh không đồng ý tôi vẫn làm như vậy. - Thiên Vũ cứng rắn nói.
- Anh không đồng ý.
- Hả? - Bốn người đứng xem kinh ngạc tột độ.
Kiến Hàm quay sang chất vấn Lam Thanh:
- Cậu giáo dục tư tưởng cho cậu ấy thế nào vậy?
- Cậu nói gì kì vậy? Giáo dục tư tưởng thì liên quan gì tôi. Tôi có phải giáo viên đâu. Với lại quyết định nằm ở anh ta.
Thiên Vũ vốn nghĩ câu trả lời sẽ là như vậy nên càng trở nên quyết tâm hơn.
- Anh đồng ý hay không tôi không quan tâm. Tôi quyết định sẽ làm như vậy.
- Nhưng giờ không phải là lúc thích hợp. Em hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bảo vệ bản thân. Cho nên từ giờ cho đến lúc đó em vẫn chịu sự giám sát của anh. Đương nhiên, Anh sẽ cho em học võ, học những thứ mà anh đã từng học. Anh sẽ giúp em trở thành người thừa kế hoàn hảo.
Thiên Vũ hoàn toàn không nói nên lời. Vậy nghĩa là sao?
- Anh luôn nghĩ cách anh làm luôn đúng nhưng thật ra nó lại sai. Anh bị bóng tối của quá khứ ám ảnh để rồi lạc mất tình cảm chân thật của mình. Bây giờ cho dù anh có thay đổi thì vẫn rất khó để tình cảm anh em chúng ta giống như trước nhưng anh sẽ thay đổi từng chút một. - Giang Thiên nhẹ nhàng nói, khuôn mặt lạnh lùng có chút thay đổi hình như đã ấm áp hơn.
Nghe những lời này cảm xúc đè nén trong Thiên Vũ dường như bộc phát, cậu tức giận nói:
- Anh tưởng nói như vậy là xong sao? Chính lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất anh lại xa lánh tôi, chính lúc tôi cần sự quan tâm nhất anh lại cô lập tôi. Anh nói anh sẽ thay đổi nhưng liệu có thay đổi được quãng thời gian mà tôi phải trải qua không. Anh có biết.. chỉ vì anh.. chỉ vì anh luôn nhớ đến chuyện đó... khiến tôi rất đau không? Mỗi lần nhìn anh tôi luôn nhớ đến những gì đã xảy ra với mình. Tôi rất ghét ánh mắt anh nhìn tôi, nó toàn là áy náy và tội lỗi. Nó khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo. Sau những gì anh gây ra cho tôi... anh tưởng... nói như vậy là xong sao? - Từng dòng nước mắt lăn dài trên má. Thiên Vũ ra sức lau đi. Không được khóc. Không được khóc. Cậu nhủ trong đầu, lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống.
Giang Thiên từng bước lại gần Thiên Vũ và bất ngờ ôm lấy cậu:
- Anh xin lỗi vì đã khiến em tổn thương. Và anh cũng cảm ơn vì em đã chịu đựng đến tận lúc này. Thành thật xin lỗi và cảm ơn em rất nhiều, Thiên Vũ. Có thể sau này những việc anh làm được là chỉ có thể quan sát em mà thôi. Nhưng anh hi vọng khi em gặp khó khăn sẽ tìm anh giúp đỡ như trước đây vậy.
- Anh hai ngốc! - Thiên Vũ lầm bầm.
Giang Thiên giật mình. Thiên Vũ gọi cậu là anh hai tức là đã tha thứ rồi phải không? Như vậy thật tốt quá.
- Cuối cùng hai người họ cũng hòa hợp lại rồi. Vui quá đi! - Ngọc Uyển cười nói.
- Có gì mà vui chứ! Sự trở lại của hai anh em rắc rối. Chúng ta cũng nên về thôi. - Lam Thanh ra vẻ uể oải nói. Vốn là đối với hai anh em nhà họ hay cãi nhau. Sau nay lỡ mà trêu chọc một người rồi hai người liên thủ lại... một cái miệng sao mà cãi lại hai cái. Vẫn là trêu Giang Thiên tốt hơn. Anh ta chắc sẽ không đến mức đi cáo trạng với em mình đâu nhỉ? Lam Thanh đang lo lắng về cuộc sống vui vẻ của mình về sau. Mặc dù vậy, nó thật lòng vui khi hai anh em hòa thuận. Lam Thanh quơ tay gọi lớn. - Hai người còn đứng đó nữa là tới nửa đêm mới về nhà lận đó. Về thôi!
- Phải ha. Chúng ta về thôi! - Giang Thiên mỉm cười đi về phía Lam Thanh. Đi chừng vài bước cậu ngoảnh đầu lại nói với Thiên Vũ. - À mà nếu em không muốn anh phải lo lắng thì từ thứ hai tuần sau em sẽ phải bắt đầu học tập nhiều thứ. Có lẽ sẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian đấy. - Nói xong cậu thản nhiên đi tiếp, nở một nụ cười thâm sâu. Sẽ không vất vả lắm đâu nhỉ?
Thiên Vũ nghệt mặt ra. Học tập? Bao gồm cả việc đọc hết mẩy quyển sách trong thư phòng sao? Hể? Thiên Vũ chỉ nghĩ đến mấy quyển sách triết học, vật lí, kinh doạnh.. mà đầu đã quay mòng mòng. Đúng là cậu muốn tự do nhưng chẳng lẽ phải vùi đầu vào hàng ngàn con chữ sao? Thiên Vũ giận dữ hét lên:
- Giang Thiên đáng ghét!
Ngôi nhà nhỏ của ông Trần hôm nay thật đông khách. Và điều khiến ông vui vẻ nhất là ông không cần nấu bữa tôi vì đã có người nấu giùm rồi. Nhưng mà...
Nhìn Kiến Hàm và Khả Vi vui vẻ nấu bữa tối. Chỉ ngửi mùi thôi đã biết là mĩ vị. Lại nhìn sang Thiên Vũ và Ngọc Uyển đang sắp chén bát ra bàn. Rồi nhìn sang... hai kẻ lắm mồm đang đấu đũa. Ông Trần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Haizz nguyệt lão làm việc thật biết chọn đối tượng a.
Tạm biệt ông Trần trở về thành phố, Lam Thanh lại không biết có một mối nguy hiểm đang chờ mình ở nhà.
Vui vẻ mở cửa nhà, vui vẻ hô to:
- Mẹ ơi con về rồi!
- Mừng... con... trơ... VỀ... CON... YÊU! - Mẹ Lam Thanh đứng đợi trước cửa.
Lam Thanh sợ hết cả hồn. Không còn là super saiyan god nữa mẹ nó đã tiến hóa lên một level mới. Đáng sợ hơn. Cái nụ cười tươi rói nguy hiểm, tiếng gọi khiến người khác run sợ và cả luồng khí đen mù mịt ở đằng sau. Lam Thanh nuốt mấy ngụm nước miếng. Trời ạ! Chuyện gì thế này? Trong mấy ngày nó đi vắng chẳng lẽ có ai đến mách chuyện nó ở trường với mẹ hay không? Hay giáo viên gửi giấy đến? Lam Thanh đổ mồ hôi ròng. Nó không nghĩ là mẹ nó lại tức giận vì mấy chuyện đó. Chẳng phải đã thành thói quen rồi sao? Vậy là... còn có lí do gì ghê gớm hơn sao?
- Mẹ... mẹ... có... chuyện... gì... mẹ... cứ nói. Làm ơn... đừng nhìn... con... như vậy... - Lam Thanh ôm tim lắp bắp nói. Nó bị yếu tim nha.
- Hai tuần nữa con thi cuối học kì phải không?
- Hả? Thi cuối học kì? Có sao? - Lam Thanh khoanh tay nghĩ. Nghĩ. Nhớ lại. Hình như... nó không biết.
- Trần Lam Thanh! - Mẹ nó nghiến răng.
Lam Thanh rùng mình vội đứng nghiêm đáp:
- Vâng!
- Con đi học kiểu gì mà không biết chừng nào thi hả? Nếu không phải Dương Minh gọi tới báo thì con quên luôn rồi không? Hả?
- Vâng! - Lam Thanh lấy tay áo lau mồ hôi. Ôi mẹ ơi. Hình trước khi nghỉ cô giáo có nói gì đó nhưng lúc đó nó ngủ thì biết trời trăng mây đất gì nữa. Còn cái tên Dương Minh kia sao không nói với nó mà lại báo cáo trực tiếp lên tổng bộ thế này khác nào hại nó rồi chứ!
- Kì thi lần này nếu con không đạt điểm giỏi tất cả các môn thì... manga, anime của con sẽ được mẹ tiễn đi một đoạn. Cố lên nhé! - Mẹ Trần cười nói.
- Hả? Hả? HẢ! - Lam Thanh hét lên. Cái gì? Tại sao? Mọi chuyện là như thế nào? Mẹ nó lúc trước chỉ mong nó lên lớp là được sao giờ lại. Rốt cuộc là bị ai tẩy não rồi! Lam Thanh cười gượng nói. - Mẹ đùa phải không ạ? - Nói là đùa đi. Làm ơn! Với một đứa lười học như nó thì học chừng nào mới được điểm thi giỏi trong khi thậm chí bài học nó còn chưa chép đủ.
- Đùa sao? Không đời nào! Còn nữa. Phải nằm trong top 10 đấy. Con liệu mà làm đi! - Mẹ Trần nói xong quay người đi còn nhếch miệng cười.
Lam Thanh hoàn toàn hóa đá, hồn phách bay thẳng đi gặp Kami sama. Top 10? Top 10? Manga. Anime. CÓ AI NÓI CHO NÓ BIẾT CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA KHÔNG!
***************************
Chap tiếp theo: Thời kì khó khăn của Lam Thanh. Bắt đầu những ngày tháng vất vả bên sách vở nào!