Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 45: Chiến Dịch Săn Bắt Ma .


trước sau

Khả Vi, Tử Phong, Đan Bảo nghe nói kể lại vô cùng sửng sốt:

- Maaa?

- Ừm. - Lam Thanh nằm sấp người trên giường uể oải nói, tay dụi dụi mắt bị quầng thâm đậm.

Khả Vi vội vàng đặt tay lên đầu nó:

- Không phải vì mất ngủ mà phát sốt đấy chứ? Thậm chí là thấy ảo giác, chắc phải đưa cậu đi khám bác sĩ mới được.

- Tớ nói thật mà. Không tin... hỏi... Giang... Thiên... đi... - Giọng nói nhỏ dần rồi Lam Thanh chìm vào giấc ngủ.

- Ngủ mất rồi.

- Này Giang Thiên, Lam Thanh nói thật à? - Đan Bảo hỏi người vừa mới thay đồ xong bước ra.

- Không chắc. Tớ không nghĩ là ma. - Giang Thiên chỉnh vạt áo nói.

- Khoan đã! - Tử Phong đột ngột hô lên.

- Bị sao vậy? - Khả Vi giật mình nhìn cậu. Cô vừa mới bị câu chuyện gặp ma kia dọa sợ mà tự dưng nói lớn như vậy.. trái tim của cô xém nữa thì vỡ rồi.

Tử Phong xoa cằm nhìn Giang Thiên bằng ánh mắt mờ ám:

- Cậu...

- Hử? - Giang Thiên nhướng mày nhìn Tử Phong. Sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó.

- Hai cậu... nửa đêm thức làm gì? - Tử Phong cười quỷ dị nhìn cậu.

Giang Thiên cảm thấy lúng túng trước câu hỏi, cậu gắt lên:

- Cậu điên hay sao mà hỏi vậy!

- Tớ đây là hỏi rất logic. Lam Thanh mất ngủ nửa đêm thấy ma, cậu cũng thấy, vậy sao cậu lại thức? Không phải rất đáng để hỏi sao?

Giang Thiên trấn tĩnh nói:

- Khụ. Cậu biết tớ rất nhạy đúng không?

- Chuyện đó cần phải hỏi sao?

- Chỉ cần nghe tiếng động nhỏ thì sẽ thức dậy đơn giản vậy thôi!

Tử Phong nghệt mặt ra. Sau đó ôm mặt cười lớn.

- Cậu lên cơn nữa à?

- Giang Thiên, cái cậu nói thật sự không thể làm lí do được. - Đan Bảo cười cười nói.

Giang Thiên nhìn cậu chờ giải thích.

- Cậu cũng hay ngủ trên phòng hội. Lúc trước khi thấy cậu ngủ, có lần Tử Phong và Vĩnh Khang lấy bút vẽ bậy lên mặt cậu, nhìn đã một lúc thì lau đi vẽ lại, lặp đi lặp lại như thế đến khi thỏa mãn mới dừng. Nhưng mà cậu cũng không tỉnh. - Đan Bảo nói.

Biểu tình của Giang Thiên lúc này không sao nói nên lời. Chuyện này... thật sự có sao?

Tử Phong gác tay lên vai Giang Thiên cười ngả ngớn trêu:

- Hội trưởng đại nhân không ngờ cũng có lúc cậu lúng túng. Nói thật với bản thân sẽ tốt hơn.

Giang Thiên thẹn quá đá vào chân cậu, tỏ vẻ tức giận nói:

- Cái gì mà nói thật chứ? Tớ còn chưa xử cậu chuyện Đan Bảo vừa nói. Đi học!

Tử Phong ôm chân nhảy lò cò. Phản ứng như thế không phải là thừa nhận à? Ay ui cái chân cậu đau quá!

Khả Vi thì đang nghĩ không biết nói cái này với Kiến Hàm anh ấy sẽ phản ứng ra sao?

Lam Thanh thì say giấc nồng hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện này.

Giờ học nhanh chóng kết thúc. Trên đường về nghe kể lại bốn người hội học sinh cũng ngạc nhiên không kém.

- Trong kí túc có ma? Tớ chưa từng nghe thấy điều này trước đây? - Hạo Kỳ nói.

- Điều này thật kỳ lạ. Sao chỉ xuất hiện ở phòng các cậu? - Thiếu Đình nghi vấn nói.

- Theo các cậu nói vậy là ma nữ rồi. Ba người các cậu không phải làm gì khiến nữ sinh oán giận mà tìm tới trả thù chứa? - Vân Tường vờ nghiêm túc nói với ba cháng trai.

- Có mà là cậu đấy! - Tử Phong không khách khí đập đầu Vân Tường. Ăn nói tầm xàm.

- Cái cậu nói cũng không phải là không có khả năng. - Đan Bảo lên tiếng.

- Đan Bảo cậu cũng...

- Tớ là đang nói Giang Thiên. Cậu nghĩ xem khi nhập học cậu ta được bao cô gái tỏ tình rồi bị dọa không phát khóc thì ngất. Cũng có thể nữ sinh nào đó vì quá đau khổ mà...

Vừa nghe xong Tử Phong lập tức thay đổi lập trường gật gù nói:

- Có khả năng đó lắm!

Giang Thiên không thèm để ý lời họ nói. Đúng là bọn dở hơi. Cái nguyên do nhảm ấy mà cũng nghĩ ra được.

- Không biết con ma đó trông thế nào ha? Mặt dính đầy máu, đôi mắt lồi ra và còn...

- Mọi... người... có thể thôi nói nữa về ... nó được không? - Giọng nói run rẩy xen ngang.

- Sao thế? - Mấy chàng trai lúc này mới chú ý đến người con gái duy nhất trong nhóm. Mặt Khả Vi tái nhợt.

- Tớ... sợ... maa...

- Xin lỗi cậu. - Hạo Kỳ cười gượng nói. Người ta sợ mà các cậu còn bàn bạc sôi nổi thế. Tội lỗi quá đi!

Mấy người còn lại cũng biết điều ngậm miệng.

Vừa tới cửa kí túc họ chạm mặt quân đoàn của King. Nói là quân đoàn thực chất cũng chỉ có năm người. King đi đầu, theo sau xếp theo hàng từ bên trái qua là đại tướng Quân Du, nhị tướng Lập Huân, một nữ sinh tóc ngắn mặc chiếc váy ngắn đến đầu gối, ống dài tay, mặt cúi gầm, và cuối cùng là tứ tướng Phi Tuấn. Trông bọn họ rất có khí thế, cứ như sắp ra đánh trận vậy.

- Cái cậu nghĩ không phải là cái tớ nghĩ chứ? - Tử Phong vừa nhìn vừa nói với Đan Bảo bên cạnh.

- Có lẽ là giống. - Đan Bảo hờ hững nói. Đôi mắt dán vào nữ sinh bên kia.

Ánh mắt Lạc Thần vừa thấy Giang Thiên lập tức trở nổi lên thù địch. Nỗi nhục hai năm trước, trận đấu bóng rổ... cậu không tài nào quên được. Nữ thần chiến thắng chẳng lẽ lúc nào cũng đứng về phía Giang Thiên. Tại sao ai cũng coi trọng cậu ta, kể cả cha cậu.

- Cậu ta muốn gây sự sao? - Vân Tường nói.

Nhưng ngoài ý muốn, bọn họ chỉ đi lướt qua.

- Hôm nay có bão. Tớ dự đoán đó! - Thiếu Đình nói.

- Không không là tận thế! - Vân Tường nói lại.

Giang Thiên thấy Đan Bảo ngẩn người, cậu hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì! - Đan Bảo nói. Chỉ là cậu cảm thấy nữ sinh kìa rất giống một người. Nhưng mà người mà cậu nghĩ lại không giống nữ sinh này. Rất mâu thuẫn.

- Nữ sinh đi cùng bọn họ lúc nãy là tam tướng sao? - Tử Phong hỏi.

- Ừm. Tam tướng hắc ám. Gọi như vậy vì cô ấy có đôi mắt u ám. Chỉ cần nhìn thấy nó cậu sẽ cảm thấy tuyệt vọng. Đại loại là có cảm xúc tiêu cực. Mà cô ấy cũng là do King đưa vào học. - Hạo Kỳ nói.

- Tất cả vị tướng đều do King đưa vào học. Thân thế của họ cũng đặc biệt theo một cách nhìn nào đó! - Hạo Nhiên nói thêm.

Đặc biệt sao? Có lẽ nên điều tra một chút. Giang Thiên thầm nghĩ.

- Lam Thanh ơi! Bọn tớ về rồi đây! - Khả Vi mở cửa bước vào.

Và trước mắt họ. Lam Thanh ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ. Đầu chúi xuống. Một tay vịn vào thành. Vừa nghe tiếng nói, Lam Thanh giật mình trượt tay. Theo đầu ngã xuống.

- Aaaa.

Một cánh tay rắc chắc giữ tay nó lại. Trách mắng nói:

- Cô ngốc hả? Điên hay sao mà ngồi ở đây?

Giang Thiên từ từ kéo nó lên, ôm ngang lưng đặt xuống trong phòng.

Lam Thanh ôm ngực thở phù. Xém chết.

- Sao ngồi đó? - Giang Thiên chất vấn.

- Đặt bẫy đó! - Lam Thanh lập tức vui vẻ nói. Nó cầm một tờ giấy ra khoe. - Tôi lập kế hoạch rồi. Nhất định sẽ bắt được con ma ấy! Nhìn nè... kế hoạch là vậy...

Giang Thiên giật lấy tớ giấy trên tay nó. Xoạt một cái. Xé rách.

Lam Thanh mở mắt kinh hoàng, lập tức túm cổ áo Giang Thiên nói:

- Tự dưng xé bản kế hoạch của tôi? Đền lại đi! Anh biết tôi mất bao lâu để lên kế hoạch không?

- Vì cái kế hoạch nhảm nhí của cô mà suýt mất mạng biết không? Cô biết nếu tôi không giữ kịp thì thế nào không? Chân còn đang bị thương mà lại đi như vậy cô muốn nó thương nặng hơi à? - Giang Thiên phẫn nộ nói.

- Ai cần anh cứu. Tôi cũng có thế tự cứu mình. Là anh tự ra tay thôi! - Lam Thanh gắt lên.

- Đồ ngốc. Là do tôi lo cho cô biết không? - Giang Thiên bất giác hét lên. Nói xong cậu mới kịp biết mình đang nói gì.

Cả phòng im bặt. Bàn tay túm áo cậu cứng đờ.

- Ý... tôi là... vì... - Giang Thiên bối rối nói lắp bắp. Cậu cũng không biết vì sao nói thế nữa. Cảm giác lúc đó cậu cũng không hiểu. Chỉ là..

- Tôi xin lỗi. - Lam Thanh buông tay nhìn cậu nói. - Xin lỗi vì khiến anh lo lắng. Nhưng mà chân tôi không còn đau nhiều nữa. - Cậu đây, là lo lắng cho nó, Lam Thanh cảm thấy mình giống kẻ vô ơn quá!

- Biết lỗi... là tốt.

- Nhưng mà anh đâu cần xé tờ giấy đó. Tôi mất tận hai tiếng để viết ra đó! - Lam Thanh xụ mặt nói.

- Tôi... tôi sẽ viết lại cho cô. Được chưa? - Giang Thiên vỗ đầu nó nói.

- Hứa rồi đó! - Lam Thanh lập tức vui lên.

Hai người bọn họ có xem chúng tôi tồn tại không? Đây là câu hỏi trong lòng của những người còn lại. Hình ảnh trước mắt sao toàn màu hồng.

- Em lên kế hoạch gì vậy? - Hạo Nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

Nhắc đến bản kế hoạch Lam Thanh không giấu nổi sự chờ mong mà nói:

- Là kế hoạch bắt ma đó. Nếu mà bắt được đem đi bán em sẽ không phải lo sau này bị mẹ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng nữa. Vui quá đi! Mong trời tối quá!

- Đem... đem đi bán?

- Thanh... cậu... định bắt... nó sao? - Khả Vi run run hỏi.

- Đương nhiên rồi.

- Đừng làm vậy! Nó nguy hiểm lắm! Cậu sẽ bị ám đó! - Khả Vi cực lực muốn ngăn cản.

- Yên tâm tớ có bùa hộ mạng trừ tà mà. Cái mà anh họ xin từ một đền ở Kyoto ấy! - Lam Thanh cười nói. Sau đó chợt nhớ ra cái gì đó lẩm bẩm. - Mà hình như nó mất lâu rồi. Từ ngày đầu đi học về cũng chẳng thấy đâu. Nhưng chắc cũng không sao?

Giang Thiên đứng gần nghe nó nói chợt nhớ đến tấm gỗ nhặt được. Cái đó đến giờ cậu vẫn giữ.

- Anh cũng muốn tham gia. - Hạo Nhiên nhảy nhảy quơ tay nói.

- Được. - Lam Thanh sảng khoái gật đầu.

- Chuyện này thú vị đấy. Tớ cũng muốn xem thực hư ra sao! - Hạo Kỳ nói.

Thế là cả bọn nhao nhao tham gia hết chỉ có Khả Vi không thể tham gia được. Nhưng cũng phải chụm đầu lại nghe kết hoạch của nó.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống. Căn phòng của học sinh trao đổi trở nên đông đúc hơn. Cả đám ngồi trên sàn hai bên cửa sổ ngóng đợi. Chỉ có Khả Vi ôm chăn trùm hết cả người. Bất tri bất giác cũng lăn ra ngủ cả.

Giang Thiên mới vừa chợp mắt, cảm thấy vai trở nên nặng nề, cậu nhúc nhích thì nghe một tiếng ưm khẽ. Giang Thiên mới mở mắt ra, nhìn thấy nó đang dựa vào vai cậu ngủ ngon lành. Giang Thiên gõ lên trán nó một cái nhẹ.

- Thế mà cũng đòi bắt ma. Chưa gì đã ngủ rồi.

Nói thế nhưng vẫn nhẹ nhàng cởi áo khoác, khoác lên cho Lam Thanh. Cậu nhìn đồng hồ, mới mười giờ rưỡi mà thôi. Còn tới một tiếng rưỡi nữa.

Cậu nhìn quanh thì ai cũng ngủ rồi. Hứng khởi là thế nhưng không ai chống lại được cơn buồn ngủ.

Leng keng leng keng.

- Tiếng gì thế? - Giang Thiên nghe thấy âm thanh lạ. Cậu chăm chú nghe. Âm thanh phát ra từ bên trên căn phòng nhưng đó chẳng phải là mái sao?

Sau đó là tiếng sột soạt. Mười phút sau âm thanh biến mất.

Giang Thiên thầm nghĩ ngày mai ra ngoài quan sát một chút.

Đồng hồ gần điểm mười hai giờ đệm

Tiếng gió thổi mạnh đập vào cửa. So với hôm qua có thêm sự ma quái.

Sau đó là tiếng tru hờn. Giang Thiên thấy một chút màu trắng lộ ra. Giang Thiên lay mạnh Lam Thanh, nói khẽ:

- Dậy mau! Đến rồi.

- Tôi muốn ngủ! - Lam Thanh mắt vẫn nhắm chặt.

- Truyện của cô bị đốt rồi kìa! - Giang Thiên nói thầm vào tai nó.

Lam Thanh lập tức mở to mắt.

- Ai đốt truyện của tôi?

- Cuối cùng cũng tỉnh! Nhìn ra cửa sổ đi!

Lam Thanh bình tĩnh nhìn ra.

- M...

- Im lặng. - Giang Thiên bịt miệng nó lại. Cậu đến giường gần nhất cầm hai cái gối ném mạnh qua bên kia. Rồi lấy chân đá hai thằng bạn đang ngủ dậy.

Cách đánh thức có sự khác biệt ở đối tượng.

Mấy người kia đang mơ đẹp bị bắt dậy nhưng nghe thấy ma đến lập tức tỉnh táo.

Theo kế hoạch, khi con ma đã đến giữa cửa sổ. Đan Bảo và Vân Tường sẽ đẩy mạnh cửa sổ ra làm con ma hoảng loạn.

- Ngay lúc này! - Giang Thiên hô lên.

Cánh cửa vốn không khóa được đẩy ra bất ngờ. Con ma quay lưng nhưng cũng cảm nhận được nguy hiểm vội lùi ra.

Lập tức Lam Thanh giật sợi đây nhỏ bên cạnh. Hai quả bóng được cột bên dưới cửa sổ phóng đến vừa vặn chạm tới vạt váy con ma nổ tung phun ra chất lỏng đặc.

Con ma giãy giụa như không bức ra được. Thì ra chất lỏng đó là keo dán nó nối vạt váy với sợi dây dưới cửa sổ.

- Còn nữa đây! - Tử Phong và Hạo Kỳ lôi ra hai sợi dây thừng như hai chàng cao bồi quăng dây, cột con mà kéo vào. Những người còn lại ra sức kéo. Nhưng lại có một lực nào đó kéo con mà lên. Lam Thanh thì chỉ có thể ngồi yên một chỗ vì cái chân chưa thể dậm mạnh.

Con ma hoảng loạn hô lên một tiếng. Giang Thiên nhảy lên cửa sổ. Nhiệm vụ của cậu là túm lấy con ma khi có cơ hội. Cánh tay vươn ra. Giang Thiên vừa chạm tới chợt hai luồng ánh sáng xẹt qua. Dây thừng đang trói con ma bị đứt. Tiếp đó thêm hai luồng ánh sáng xẹt xuống. Hai sợi dây bên dưới cũng bị đứt. Con ma được kéo nhanh lên. Giang Thiên nháy mắt vươn ngươi ra cố túm lấy nhưng con ma giãy giụa kết quả cậu chỉ kéo được một mảnh lụa trắng.

Cậu suýt ngã nhưng may mà thẳng bằng được. Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên thì đã không còn dấu vết gì nữa. Con ma hoàn toàn biến mất.

Những người con lại cầm hai sợi dây đã đứt đứng bần thần. Trốn mất tiêu rồi.

- Sắp được rồi mà dây lại đứt. - Tử Phong kêu lên.

- Này Hạo Nhiên, anh kiếm đâu ra sợi dây mục này vậy? - Hạo Kỳ hỏi Hạo Nhiên mếu máo vì tiếc nuối.

- Ai nói dây mục. Đây là sợi dây dùng trong kỳ leo núi. Rất chắc đó! - Hạo Nhiên dậm chân nói.

- Anh ấy nói đúng đó. Có cái gì đã cắt chúng. Tớ nhìn thấy mấy luồng ánh sáng xẹt qua. - Giang Thiên nhảy xuống nói.

Lam Thanh vịn tường đứng dậy.

- Không bắt được hôm nay thì ngày mai bắt tiếp. Tớ nhất định sẽ bắt được con ma đó.

- Không. Nó không phải là ma. - Giang Thiên nói. Trong khoảnh khắc chạm vào thứ đó cậu đã biết.

- Sao anh nói vậy? - Lam Thanh hỏi.

- Vì không có con ma nào lại có ấm cả.

********************************

Chap tiếp theo: Điều tra. Manh mối còn sót lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!