Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 71: Sinh Nhật Vui Vẻ .


trước sau

- HÀN GIANG THIÊN ĐỒ NGỐC!

Tất cả ánh mắt kéo đến chủ nhân của tiếng hét. Ở giữa cửa, một thân hình nhỏ nhắn bao trong chiếc áo khoác rộng, mặc quần jean soóc đến gối, giày bata, đội chiếc nón lưỡi trai che nửa mặt, mái tóc xanh dài phủ xuống lưng. Một tay chống thành cửa, một tay chống gối, Lam Thanh thở dốc, trông rất mệt mỏi.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Giang Thiên sững sờ nhìn nó. Thật sự là Lam Thanh.

- Này...

- Anh rất rất ngốc! - Lam Thanh sau khi lấy lại sức, câu đầu là mắng cậu thay vì lời chúc mừng. Ngoài ra còn đính kèm món quà là hai phát đạp vào chân cậu.

- Cô làm cái gì vậy hả? - Giang Thiên nhảy lùi lại. Bàn chân bị nó đạp truyền đến cơn đau đớn cơ hồ đứng không vững nữa.

- Cái này phải hỏi anh mới đúng. Người thì ngày nào cũng gặp, anh rảnh quá hay sao mà lại để thiệp trước cửa phòng. Sao không thử suy nghĩ tới trường hợp... à không với tôi thì chắc chẳng bao giờ để ý! - Lam Thanh túm lấy vạt áo cậu trừng mắt nói.

- Sao tôi có thể đưa trực tiếp cho cô khi biết sẽ bị từ chối? - Giang Thiên rống giận trở lại.

- Còn nói không ngốc! Cho dù anh có dùng giọng điệu kiêu ngạo đưa thiệp, tôi vẫn nhận. Anh tưởng tôi chỉ vì hai ba lời hống hách của anh mà giận thì không phải tôi đã lên cơn đau tim từ lâu rồi! - Lam Thanh tiện thể đạp chân cậu thêm một phát nữa.

- Này! - Giang Thiên gắt lên.

Mọi người xung quanh bị tiếng gắt của cậu dọa sợ. Nhưng riêng nó thò không, Lam Thanh hung hăng trừng mắt nói:

- Anh nói không phải xem?

- Tôi đã nói gì đâu!

- Anh mới nói còn gì?

- Nhưng tôi đâu phủ nhận mình sai!

- Anh cũng không đồng ý mình sai!

Ánh mắt mấy người bạn híp thành hàng ngang, trên đầu có vài gạch.

- Hai người bọn họ xem những người ở đây thành không khí rồi sao?

Giang Thiên túm ngược lại nó tức giận nói:

- Đúng là tôi sai nhưng cô đâu cần nói nhiều như vậy! Hôm nay sinh nhật tôi mà một lời chúc mừng cô không nói!

Mặt Lam Thanh nghệt ra. Sau đó mới vỗ vỗ vai cậu phán một câu:

- Tôi quên mất!

- Lam Thanh!

- Sao trách tôi được, tôi bị anh làm cho tức giận còn nhớ gì nữa! - Lam Thanh nói. - Hơn nữa vì anh mà tôi phải chạy bộ gần hai cây số mệt muốn chết!

Khả Vi là gọi đến hiệu sách, lúc đó nó đang vừa ăn bánh vừa đọc truyện mà trời cũng đã khá tối lại. Nghe ông nói nó mới tức tốc đi mà đương nhiên là phải chạy đến trạm xe buýt. Chuyến xe này chỉ đến trung tâm thành phố, cho nên phải đi chuyến khác để tới đây. Nhưng nếu đợi phải tới mười lăm, hai mười phút mới có cho nên nó quyết định chạy bộ đến. Thật sự rất rất mệt.

- Cô chạy bộ...

- Đương nhiên là sợ đến muộn không có gì ăn rồi!

Giang Thiên sầm mặt lại. Vừa mới cảm động... Lam Thanh thật biết cách đập tan cảm xúc của người khác.

- Này! - Lam Thanh ném một túi đồ vào người cậu.

- Gì đây? - Giang Thiên nhăn mặt hỏi.

- Quà sinh nhật!

Giang Thiên tò mò mở túi ra xem. Sau đó ánh mắt bất mãn nhìn nó:

- Tôi có phải cô đâu mà đọc manga? - Tưởng gì ai ngờ mở ra lại là mấy cuốn "thám tử lừng danh conan"

- Tôi thấy đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất! Anh thêm một tuổi ít nhất cũng phải thông mình lên. Học hỏi nhóc này đi! - Lam Thanh cười nói. Thật ra thì lúc đó nó mới mua truyện mới, mà đang ở hiệu sách nhận được cuộc gọi, bất giác đổi mấy cuốn mới mua lấy mấy cuốn này. Đến giờ vẫn còn thấy tiếc nè. Truyện mới ra lò, nóng hổi luôn...

- Tôi ngốc chỗ nào! Thành tích đứng đầu là ngốc thì những người như cô là rất rất ngốc. - Giang Thiên bực mình nói. Nãy giờ cũng phải hơn ba lần nói cậu ngốc. Quá đáng!

- Kệ anh! Nếu không thích thì trả đây! - Lam Thanh đưa tay muốn giật lại như vậy là vẫn đổi được.

- Quà sinh nhật không trả lại! - Giang Thiên ôm khư khư vào người.

- Anh không thích còn gì?

- Nhưng nó cũng là quà sinh nhật của tôi!

- Này, hai đứa! - Ba Hàn cười khổ nói. - Làm ơn có thể nhỏ nhỏ tiếng được không! Khách khứa đang nhìn mất mặt quá!

- Bọn con nhỏ tiếng lắm rồi! - Hai người đồng thanh nói.

Thật không hiểu khái niệm nhỏ tiếng của hai người là gì nhưng nếu nhỏ ở đây là đủ cho toàn bộ khách khứa gần một ngàn người nghe đủ thì trên đời này không có lớn nữa rồi.

- Dù sao cũng đã bắt khách chờ lâu rồi, con nên bắt đầu phần chính đi chứ! - Mẹ Hàn thướt tha trong chiếc váy trắng nhẹ nhàng nói.

- Anh chưa thổi nến sao? Tôi tưởng đến là được ăn ngay chứ! - Lam Thanh xụ mặt nhìn cái bánh to đùng xa xa kia.

- Muốn ăn không? - Giang Thiên hỏi, đáy mắt ẩn chứa niềm vui.

- Hỏi thừa!

- Vậy theo tôi! - Giang Thiên kéo tay nó. Đám đông tự động tách ra. Khi hai người đến chỗ chiếc bánh ánh đèn vụt tắt, không gian chìm trong bóng tối, và bất ngờ chiếu sáng chiếc bánh và hai người họ.

- Kéo tôi tới đây làm gì? - Lam Thanh hỏi.

- Thổi nến, vì cô tới trễ nên phải thổi nến. Vì chờ cô mà bây giờ tôi rất lười. - Giang Thiên khẽ thì thầm.

- Miễn. Tôi hết hơi rồi! - Lam Thanh giơ tay nói.

- Không phải cô muốn ăn bánh sao? Nến chưa thổi thì chưa được ăn!

Lam Thanh híp một đường dài mắt nhìn cậu.

- Thổi xong là được ăn chứ gì? Tôi phải phần lớn nhất!

- Không thành vấn đề! - Giang Thiên gật đầu.

- Anh còn chờ gì mà không ước đi! - Lam Thanh thúc cậu.

Giang Thiên chắp tay nhắm mắt. Cậu vốn không tin những điều như điều ước nhưng nếu nó có thể thành sự thật... cậu vô cùng vui.

- Xong rồi! - Giang Thiên mở mắt nói.

- Phù! - Lam Thanh vừa lấy hơi thổi ra, Giang Thiên cũng thổi một cái nhẹ. Ánh nến vừa tắt. Không gian lại sáng vụt lên.

Tiếng vỗ tay không ngớt kèm theo tiếng hô lớn:

- Chúc mừng sinh nhật!

Đồng thời, giai điệu của bài Happy birthday cũng vang lên. Về quà của mọi người, Giang Thiên để cho quản gia tiếp nhận. Riêng quà của nó cậu vẫn giữ bên mình.

- Ăn được chưa? - Lam Thanh nôn nóng hỏi. Nhìn cái bánh thoạt rất ngon.

- Cô còn chưa chúc mừng tôi nữa?

- Anh nhận được cả ngàn lời như thế còn gì? Tôi muốn ăn bánh...

Nhìn bộ dạng chỉ thiếu chảy nước dãi của nó Giang Thiên cảm thấy buồn cười. Hai tay bỏ túi, nghênh đầu nói:

- Nên ăn các món khác trước, về phần bánh lát nữa sẽ có người đem tới. Phần cô lớn nhất, yên tâm.

- Vậy mà nói thổi xong là được ăn... - Lam Thanh lầu bầu.

- Tới thưởng thức tay nghề đầu bếp của nhà tôi xem!

Giang Thiên tự nhiên kéo nó tới bàn ăn, bản năng của Lam Thanh lại trỗi dậy, thấy đồ ăn thì thoải mái mà ăn hết miếng này đến miếng khác mà không biết có bao nhiêu người dùng ánh mắt khinh thường nhìn nó. Nhiều tiếng xì xầm vang lên.

- Cô gái đó là ai mà Hàn thiếu gia quan tâm dữ vậy?

- Vì cô ta mà chúng ta phải đợi thật không đáng!

- Nhìn cách cô ta ăn thật thô tục!

Ánh mắt lạnh của Giang Thiên quét một vòng. Đừng tưởng nãy giờ họ nói gì mà cậu không nghe. Nếu không phải vì lợi ích của gia đình còn lâu họ mới có trong danh sách khách mời sinh nhật cậu. Cả đám rét run im bặt.

Không ai để ý trong đám đông, một chàng trai mặc vest xám ôm mặt lẩm bẩm:

- Con bé này... chẳng bao giờ sửa đổi.

- Giám đốc Trần... cậu bị sao à? - Ba Hàn quan tâm hỏi. Đây là một trong những tinh anh mà ông rất coi trọng. Nỗ lực từ đôi bàn tay trắng. Từ vị trí thấp nhất mà không ngừng tiến lên. Cậu ta đã đưa một nhà xuất bản nhỏ trở nên nổi tiếng.

- Không... không có gì... chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ thôi... cô bé kia là em gái tôi nếu có gì thất lễ mong ngài bỏ qua! - Gia Ngạo nói.

- Em gái? Vậy là tôi hiểu rồi... nếu thế thì... - Ba Hàn xoa cằm cười tà.

Gia Ngạo cảnh giác nhìn ông. Cảm giác bị tính kế nha.

- Sao cậu không qua chào một tiếng nhỉ?

- Thôi! Tôi vẫn chưa nói cho con bé về vị trí của mình hôm nay, nếu bây giờ nó biết tôi đảm bảo mình sẽ rất thảm. - Gia Ngạo xua tay.

- Tại sao?

- Chỉ là... tôi muốn đến khi bản thân đã tiến được xa hơn... nói thật lúc còn niên thiếu tôi đã hứa với Lam Thanh, nhất định sẽ trở thành ông chủ của nhà xuất bản lớn thế giới. Có lẽ không được như vậy nhưng tôi muốn chờ đến khi nhà xuất bản của tôi đã có một vị thế vững chắc tôi mới nói với nó. Ít nhất sẽ không có cảm giác thất hứa. - Gia Ngạo nhu hòa nói.

- Cậu thật sự rất thương em gái? Nếu thế sao chúng ta không hợp tác nhỉ?

- Hợp tác? Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ đem lại lợi ích gì cho BS hơn nữa vẫn là nhà xuất bản thường, tôi không nghĩ là đủ tư cách để hợp tác với tập đoàn.

- Thế cậu nghĩ sao tôi lại mời cậu đến đây? Giang Thiên cũng không biết điều này... hơn nữa... tôi chỉ là đang giúp con trai mình thôi! - Ba Hàn cười nói.

Gia Ngạo nhìn ông khó hiểu. Giúp Giang Thiên thì liên quan gì chuyện hai bên hợp tác? Nhưng trước khi bị phát hiện anh vẫn nên tìm cách thoát trước.

Tâm trạng Giang Thiên tốt lên thì không khí bữa tiệc cũng dễ thở hơn.

- Cậu ta đúng là thiên vị. Quà chúng ta tặng thì vứt qua một bên, quà của Lam Thanh thì giữ khư khư bên mình! - Tử Phong oán giận nói. Cứ như quà của Lam Thanh là vàng, của các cậu không đáng một đồng.

- Tốn tiền quà cáp, biết thể đi tay không rồi! - Lập Huân nói.

- Cậu ấy vui là được rồi. Nhìn vẻ mặt cậu ấy lúc nãy cứ ngỡ buổi tiệc này ảm đạm lắm! - Đan Bảo nói.

- Phải, nhìn cậu ấy thật sự rất buồn! - Tịnh Đan khẽ nói. Ai lại nghĩ một Hàn đại công tử nổi tiếng băng lạnh lại có ngày có vẻ mặt ấy.

- Và chúng ta có... hai tên bỏ bạn theo gái ở đây! - Lạc Thần tiếp lời.

Kiến Hàm và Giang Thiên thì cứ kè kè bên hai cô gái. Lam Thanh với Khả Vi cũng đã lớn, có phải trẻ con đâu mà hai người bọn họ đứng bên cẩn thận chọn món.

- Quân Du! Quân Tuyết khi nào mới ra viện được? Thấy họ mà ghen tỵ quá! - Tử Phong hỏi.

- Tớ không biết! Quân Tuyết muốn ở lại đó đến khi phục hồi hoàn toàn! - Quân Du đáp.

- Các cậu... ật... à... ẳng... ẽ... ông... ói... ao? - Vĩnh Khang vừa ăn vừa hỏi. Vì đợi ăn sinh nhật Giang Thiên mà cậu nhịn luôn bữa trưa, giờ đói kinh khủng.

- Cậu nên ở bên kia mới phải! - Tử Phong hất mặt về hướng Lam Thanh đang vơ vét.

Vĩnh Khang nghiêng đầu, đôi mắt tròn nhìn họ.

- Nhóm Hạo Nhiên cũng được mời sao không thấy họ? - Đan Bảo hỏi.

- Việc ở trường nhiều lắm, họ không có thời gian! - Tịnh Đan đáp.

- Có lẽ họ không tới cũng tốt!

Minh Nhạc và An Nhã bị vây quanh bới các quý bà ham thích âm nhạc. Bao nhiêu câu hỏi cứ tới liên tục khiến hai người toát mồ hôi ứng phó. Lúc thoát ra được thì trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

- Không nghĩ đi ăn sinh nhật mà cũng mệt vậy! - An Nhã thở dài. - Hàm cứng ngắc luôn rồi. Thục nữ đúng là chết người.

- Nhã không cần giả vờ cười là được. Cứ cư xử như tự nhiên thôi.

- Như tự nhiên thì không biết vẻ mặt của họ thế nào, lúc đó lại lôi đến mớ rắc rối.

- Chúng ta kiếm gì ăn trước đã! - Minh Nhạc khẽ nói.

- Này Nhạc! Tại sao em không gọi chị là chị nữa? - An Nhã bất ngờ hỏi.

Bước chân Minh Nhạc khựng lại nhưng cậu lại lựa chọn cách trốn tránh, cười nói:

- Đi thôi!

Là người thừa kế, Giang Thiên cũng cần quan tâm đến đối tác. Cậu từ chối người khác phái tiếp cận mình nhưng bất đắc dĩ phải tiếp những quý ông. Một bên vừa nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát Lam Thanh. Nhưng không phải lúc nào cũng nhìn đến nó được khi Lam Thanh tách khỏi cậu.

Yểu điệu hai tiểu thư xinh đẹp, nhìn sang trọng nhất bữa tiệc bước lại gần nói.

- Tưởng ai được Hàn thiếu quan tâm hóa ra là một người thô tục, ham ăn như heo!

- Chắc Hàn thiếu thấy cô ta tội nghiệp mà ban chút thương hại thôi... cỡ như cô ta sao so với hai bọn mình.

Lam Thanh vờ như không thấy không nghe, tập trung vào phần ăn của mình. Thấy nó một cái liếc mắt cũng không có, hai cô nàng phẫn hận. Nhìn không ra rốt cuộc Giang Thiên bao nhiêu người không để ý lại để ý con nhỏ tầm thường này.

- Nếu vậy thì hai cô lại càng đáng thương hơn. Giang Thiên một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn. So với hai tiểu thư đây thì cô ấy được Giang Thiên quý trọng hơn rất nhiều! - Phi Tuấn giễu cợt nói. - Cô nghĩ sao khi Giang Thiên nghe thấy những lời này? Người lạnh giá không xem ai ra gì như cậu ấy chắc sẽ có những hành động "đẹp" mắt lắm!

- Hừ! - Hai cô nàng không cam tâm rời đi. Tự dưng nhảy ra một tên phá hoại.

- Sao không phản ứng gì hết? Không giống tính cách cô tí nào?

- Tôi mà phản ứng thì không đơn giản hai ba câu nói đến lúc đó bữa tiệc này sẽ rất hỗn loạn. - Lam Thanh nói.

- Tôi cảm thấy dù bằng cách nào cũng không thể hiểu nổi con người cô! - Phi Tuấn khẽ lắc đầu.

- Muốn hiểu được một người cần rất nhiều thời gian, cách thức không quan trọng, quan trọng là cậu muốn hiểu những gì về người đó!

- Đúng nhỉ? - Phi Tuấn nghiêng đầu nhìn nó. - Tôi đã suy nghĩ về lời cô nói nhưng không phải ai cũng được như vậy. Khi con người ta hoàn toàn bị kiểm soát thì những thứ đơn giản như vậy cũng bị kiểm soát.

Lam Thanh nhìn cậu. Chắc lại gặp vấn đề gì nữa.

- Dù đang gặp vấn đề gì thì cậu hãy nhớ hưởng thụ cuộc sống này. Đời người tưởng dài nhưng lại rất ngắn, thoải mái được ngày nào hay ngày ấy!

- Phong cách của cô nhỉ?

- Ừ.

Giang Thiên tiếp một lúc mới phát hiện không thấy nó đâu, lo lắng tìm kiếm thì thấy nó đang nói chuyện vui vẻ với Phi Tuấn. Biết ngay là tên đó có vấn đề.

- Lam Thanh!

- Anh xong việc rồi à? Vất vả quá!

- Cô thì trông rất vui!

- Đương nhiên, chẳng lẽ lại mang vẻ mặt đưa đám?

- Hừ! Không phải cô muốn ăn bánh sao? Theo tôi! - Giang Thiên kéo tay nó, tách khỏi Phi Tuấn.

Ánh mắt Phi Tuấn đượm buồn nhìn theo hai người.

- Oa, ngon, thật sự rất ngon! - Lam Thanh hai mắt lấp lánh nói. Cảm giác mềm xốp miễn chê.

- Thật vậy! Ngon quá đi! - Khả Vi thốt lên.

- Ước gì được ăn mỗi ngày! - Ngọc Uyển nói.

- Bánh ngọt là tuyệt nhất! - An Nhã sung sướng nói.

Bốn cô gái tụ tập một chỗ ăn bánh nét mặt vô cùng hạnh phúc. Các chàng trai thì bị dòng người cuốn trôi mà lưu lạc (suy nghĩ ngược lại).

- Uống chút rượu không? - An Nhã đề nghị.

- Rượu?

- Phải! Bữa tiệc thế này phải uống một chút! Lần trước chị thử rồi, một chút thôi nhưng hưởng vị khá lắm. Nhân lúc không có những kẻ cản trợ ở đây... chúng ta sao lại không thử? - An Nhã nhẹ liếm môi nói. Dụ dỗ trẻ em.

Khả Vi và Ngọc Uyển có chút chần chừ, đã đủ tuổi đâu mà uống. Lam Thanh thì ngược lại, nó hô ứng ngay.

- Thử! Thử! Ngân vang giai điệu hải tặc đi!

Vĩnh Khang đi ngang qua, một cánh tay quắc cậu lại.

Trong lúc không ai biết, hai chai rượu vang được đặt trên bàn lặng lẽ biến mất.

Bữa tiệc tàn. Khách mời dần ra về.

- Nãy giờ không thấy Lam Thanh đâu, rốt cuộc cô ấy đi đâu rồi? - Giang Thiên ngó quanh. Chỉ cần lơ là một chút thì chẳng thấy người đâu.

- Khả Vi! - Kiến Hàm đi một vòng gọi. Rõ ràng lúc nãy nói đi vệ sinh một lát thôi sao giờ bóng người cũng chẳng thấy!

Hai người vừa đi vừa nhìn quanh tìm kiếm kết quả đụng nhau.

- Cậu chắn đường tớ chi vậy? - Kiến Hàm chỉnh mắt kính.

- Là cậu mới phải!

- Có ai thấy An Nhã không? - Minh Nhạc hỏi.

- Ngọc Uyển nữa...

- Có chuyện gì vậy? - Tử Phong và Đan Bảo lại hỏi.

- Các cô gái biến mất rồi!

Năm bóng người xiêu vẹo từ ngoài vườn bước vào, khuôn mặt ai nấy hồng lên, nấc lên từng tiếng, dựa vào nhau mà bước.

- Chúng ta chỉ mới đi một lúc sao người tăng lên nhiều vậy? - An Nhã nấc lên nói.

- Hể? Phân thân chi thuật... - Lam Thanh một mặt ngố nói.

- Hình như tớ cận nặng hơn rồi! - Khả Vi quơ quàng phía trước.

- Đầu nặng quá! - Ngọc Uyển vỗ đầu nói.

- Uống tiếp đi! - Vĩnh Khang quơ loạn xa hai chai rượu rỗng trên tay.

Một mảng hắc ám bao trùm lấy không gian. Tử Phong và Đan Bảo tự giác tách ra xa. Mẹ Hàn chỉ sợ thiếu điều che miệng cười nói:

- Đúng là tuổi trẻ! Uống được hai chai luôn. Biết thế cũng tham gia cho vui!

Bỗng không khí trầm xuống. Không ai bảo ai, bốn chàng trai tự động bắt lấy cô gái, riêng Vĩnh Khang bị đá sang một bên.

- Nhìn sắc trời cũng đã tối hay các con ở lại qua đêm luôn đi! Nếu đưa họ về trong bộ dạng này sẽ để lại ấn tượng xấu đó! - Ba Hàn lắc đầu nói.

- Nhớ bế cẩn thận về tận phòng nha! - Mẹ Hàn cười thập phần gian.

- Gạt suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu mẹ ngay đi! - Giang Thiên bế Lam Thanh đi ngang qua lạnh giọng nói.

- Mẹ có suy nghĩ gì đâu! - Mẹ Hàn vô tội nói.

Khi bóng bốn người khuất trên cầu thang, Tử Phong và Đan Bảo mới nhìn đến người bị bỏ rơi. Đúng là đứa bé tội nghiệp.

Kiến Hàm bế Khả Vi đến căn phòng cuối hành lang. Cô nàng dùng ánh mắt mông lung nhìn cậu:

- Ai... đây?

- Em say đến mức bạn trai mình cũng không nhận ra sao?

- Bạn trai... bạn trai... rất đẹp trai...

- Biết thế thì giữ cho chặt vào, cô bé!

- Giữ chặt... để làm gì...

- Lược bỏ ba chữ sau! - Kiến Hàm nghiến răng nói.

Thiên Vũ đặt Ngọc Uyển trên giường vặn vặn người. Bế công chúa tốn sức quá đi, về sau nhất định phải tăng cường rèn luyện sức khỏe như vậy thì... khi cậu bé đang đắm chìm trong khung cảnh lãng mạn trong đầu thì cô bé đã thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Minh Nhạc vất vả đưa An Nhã vào phòng, Lúc say một nháo, hai khóc đòi chơi đàn. Mãi một lúc không nháo đủ thì lại túm áo cậu. khịt khịt mũi ủy khuất hỏi:

- Nhạc sao không gọi chị nữa? Có phải ghét chị rồi không? Nói đi... mau nói đi...

- Không ai lại muốn đi yêu chính chị gái của mình hết! - Cậu lẩm nhẩm trong miệng.

- Là sao? - Ánh mắt mờ mịt.

- Là như vậy đó!

Hoàn toàn không hiểu.

Giang Thiên bế Lam Thanh đến phòng bên phòng mình. Nó thật ngoan ngoan đến kì lạ, từ lúc cậu bế thì cứ vậy mà ngủ. Nhìn gương mặt say ngủ của nó, Giang Thiên lại có chút tiếc nuối. Cậu vẫn chưa nghe được lời chúc mừng của nó. So với những lời chúc mừng kia, lời chúc mừng của nó quan trọng hơn nhiều. Giang Thiên thở nhẹ một tiếng.

Lam Thanh lật người, má cọ cọ vào chăn mềm, nói mớ:

- Sinh nhật vui vẻ... Giang Thiên...

Giang Thiên mở to mắt nhìn nó kích động.

- Anh lại già thêm một tuổi... haha... - Tiếng cười khàn nhỏ dần rồi tắt hẳn, theo đó là tiếng thở đều đều.

Giang Thiên tự giác bỏ ngoài tai câu sau. Sát cảm xúc.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt nhìn người trên giường dịu dàng nói:

- Chúc ngủ ngon, cô ngốc!

******************************

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!